Cô vợ của sĩ quan - Chương 170
Cập nhật lúc: 2024-09-08 15:23:14
Lượt xem: 71
Mua cơm xong về đến nhà, chờ khoảng một hồi, Thị Hoài Minh cũng đi tập huấn buổi sáng trở về.
Buổi sáng thời gian tương đối eo hẹp, Thị Hoài Minh nhanh chóng rửa mặt một cái, đến cạnh bàn ăn ngồi xuống cùng Trân Trân ăn cơm.
Cầm lấy đũa, Thị Hoài Minh hỏi Trân Trân: "Hiện tại em đi làm có áp lực gì không?"
Trân Trân lắc đầu, "Đã làm quen tay rồi, không có áp lực gì cả."
Thị Hoài Minh lại cổ vũ cô, "Thả lỏng là được rồi, cái gì cũng không cần lo lắng, nếu xảy ra chuyện thì có anh ở đây."
Hiện tại anh luôn nói chuyện có thể nói chạm đến tận sâu trong tim cô, Trân Trân nhìn anh cười cười, "Em biết rồi."
Hiện tại anh là núi dựa lớn, hậu thuẫn lớn của cô, cô cái gì cũng không cần sợ.
Ăn xong cơm sáng, hai người cùng ra ngoài.
Trân Trân phất tay đưa mắt nhìn Thị Hoài Minh đi học, mình đứng ở trước nhà chờ Lý Sảng.
Chờ Lý Sảng từ trong nhà đi ra, hai người lại kết bạn đi làm.
Một tuần này lại đến cửa hàng bán đồ, Trân Trân đã rất nhẹ nhàng, rất trầm ổn.
Bởi vì lúc bán đồ, thái độ của cô rất tốt, hoàn toàn không có thái độ ngang ngược, kênh kiệu của người bán hàng, làm việc kỹ lưỡng đâu vào đấy, người ở gần đó thường đến cửa hàng mua đồ rất nhanh đã nhớ kỹ cô, đều rất thân thiết gọi cô là đồng chí Tiểu Lâm.
Hôm nay đồng chí Tiểu Lâm lại tràn đầy nhiệt tình bán hàng nửa ngày.
Giữa trưa, tan tầm cùng Lý Sảng về nhà, dựa theo những gì đã hẹn buổi sáng, cô ăn cơm trưa xong liền đi đến nhà Lý Sảng tìm cô ấy.
Trong nhà, Lý Sảng bật nhạc lên cho cô nghe, đóng cửa phòng lại nói chuyện riêng tư với cô.
Mà chủ đề riêng tư này tất nhiên là có liên quan đến phương diện kia.
Lý Sảng trước tiên nhỏ giọng hỏi Trân Trân: "Hiện tại em và cậu ấy đến bước nào rồi?"
Muốn nói một chút tiếp xúc thân thể đều không có, cô ấy không tin, Thị Hoài Minh cũng không phải là thánh nhân.
Đây là lần đầu tiên Trân Trân cùng người khác nói về những chuyện riêng tư thế này.
Cô tất nhiên vẫn không nói quá rõ ràng, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Đã hôn... Miệng..."
Lý Sảng đánh giá Thị Hoài Minh: "Cậu ta ngược lại cũng coi là một quân tử đó chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-170.html.]
Cô ấy hỏi Trân Trân vấn đề này xong, sau đó liền vô cùng cụ thể lại to gan nói với Trân Trân về phương diện này.
Trân Trân chưa trải qua cụ thể, chỉ nghe sửng sốt một chút, cảm giác cả người đều như đang nướng ở trong lửa.
Giấc mộng tối qua kia của cô kỳ thật rất mơ hồ, chỉ có cảm giác, không có cụ thể.
Nghe Lý Sảng kể xong, cô cảm giác thở cũng khó khăn.
Tiện tay sờ trúng một cây quạt, cô dùng cây quạt nhanh chóng quạt lên mặt, hít thở mấy hơi.
Lý Sảng nhìn cô cười, "Có cảm giác cũng không cần cảm thấy xấu hổ, đây là chuyện bình thường giống như ăn cơm uống nước ấy mà."
Trân Trân bình ổn hơi thở xong, nhìn cô ấy gật đầu, "Vâng ạ."
Nghe Lý Sảng nói xong, Trân Trân về đến nhà, mặt vẫn đỏ bừng.
Cô đến phòng bếp rót chén nước uống, uống xong ra ngoài chuẩn bị trở về phòng của mình thì đối diện lại đụng phải Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh cúi đầu nhìn kỹ gương mặt của cô một chút, hỏi cô: "Em làm sao vậy?"
Trân Trân hắng giọng giữ vững bình tĩnh, "Không có gì, trưa hôm nay thời tiết thực sự quá nóng."
Thị Hoài Minh đưa tay qua để thăm dò nhiệt độ trên trán cô, Trân Trân vô thức ngừng thở.
Cô nhìn Thị Hoài Minh chớp mắt mấy cái, sau đó lập tức lách qua anh trở về phòng, "Em buồn ngủ rồi, em đi ngủ trưa một lúc đây."
Về đến phòng ngồi xuống, tất nhiên là không có buồn ngủ.
Trân Trân ngồi ở bên cạnh bàn chống cằm ngẩn người, mãi cho đến khi Thị Hoài Minh đến gõ cửa phòng của cô, cô mới hoàn hồn.
Lấy lại tinh thần, nghe thấy Thị Hoài Minh nói: "Tỉnh chưa? Anh đi học đây."
Trân Trân vội vàng lên tiếng trả lời anh: "Tỉnh rồi, anh đi trước đi."
Nghe tiếng Thị Hoài Minh đi ra ngoài, Trân Trân ra ngoài đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Rửa mặt xong về phòng bôi kem bảo vệ da, xách túi xách đi ra ngoài, cùng Lý Sảng đi làm.
Làm việc nửa ngày còn lại, tan làm về nhà, cả ngày hôm nay trôi qua vô cùng phong phú, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.
Đến nhà vẫn là những việc thường ngày như mua cơm ăn cơm, không có gì rất đặc biệt.