Cô vợ của sĩ quan - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-09-08 14:34:58
Lượt xem: 84
Trân Trân an tâm ngủ một giấc đến hừng đông.
Ngày làm việc mỗi ngày đều trôi qua vô cùng bận rộn phong phú, cô dự định hôm nay phải thả lỏng một chút.
Vừa vặn ăn xong điểm tâm không lâu, Lý Sảng xách túi đến tìm cô.
Lý Sảng nói với cô: "Cái bụng này của chị sắp không thể nhẹ nhàng như vậy được nữa, chị muốn thừa dịp hiện tại hoạt động còn thuận tiện, đi mua một ít đồ đến lúc đó sinh con phải dùng, Tiểu miên Hoa em có muốn đi cùng với chị hay không?"
Trân Trân ngẫm lại sau này mình sinh con có thể cần phải dùng tới, tự nhiên cũng đi theo.
Cô lên tiếng nói với Thị Hoài Minh rồi cùng Lý Sảng đi ra ngoài.
Thị Hoài Minh bị bỏ mặc ở trong nhà cũng không có nhàn rỗi, sau khi anh dọn dẹp trong nhà một phen, cưỡi xe đạp lên đi tiệm chụp ảnh.
Ảnh chụp đã rửa xong, ông chủ dựa theo yêu cầu của Thị Hoài Minh, tấm chụp hai người rửa cỡ lớn, tấm một mình rửa hai tấm nhỏ. Tấm chụp hai người thì bỏ vào khung hình, tấm một mình cũng làm một cái khung hình để bàn.
Cầm ảnh chụp về đến nhà, Thị Hoài Minh đóng một cái đinh ở trên tường, treo ảnh chụp của anh và Trân Trân.
Mà tấm hình một mình cỡ nhỏ đóng khung để bàn kia, anh đặt trên bàn viết chữ trong phòng của mình.
Tấm còn lại, anh viết lên ngày tháng năm ở đằng sau rồi nhét vào bên trong album ảnh.
Làm xong những chuyện này, Trân Trân vừa vặn từ bên ngoài trở về.
Trân Trân vào cửa thấy được ảnh chụp của cô và Thị Hoài Minh, cả người sững sờ đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu.
Ông chủ tiệm chụp ảnh chụp cô lên hình nhìn rất đẹp, Thị Hoài Minh dựa vào cô nhìn dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.
Nhìn thấy bản thân và Thị Hoài Minh lấy phương thức như vậy xuất hiện cùng một chỗ, trái tim cô nhịn không được mà đập nhanh.
Có thêm tấm ảnh chụp như này trong nhà càng giống như là nhà của hai người bọn họ.
Nhìn thật lâu mới lấy lại tinh thần.
Trân Trân quay đầu nhìn về phía Thị Hoài Minh, cười nhỏ giọng nói: "Thật là đẹp."
Cô rất thích, kiểu thích hạnh phúc ngọt ngào kia đều chất chứa trong nụ cười và trong ánh mắt của cô.
Chính Thị Hoài Minh cũng vô cùng hài lòng về tấm hình này.
Anh nhìn ảnh chụp lại nhìn Trân Trân, trong mắt cũng phủ kín ý cười.
Buổi sáng ra ngoài đi dạo nửa ngày, Trân Trân sau khi ăn cơm trưa xong không làm chuyện khác, trở về phòng ngủ trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-167.html.]
Ngủ trưa xong, cô và Thị Hoài Minh cùng nhau đi ra bên ngoài chăm sóc vườn rau của bọn họ.
Trước kia đều là cô và Ngô Đại Phượng cùng nhau quản lý vườn rau xanh.
Hiện tại đổi thành cô và Thị Hoài Minh, cảm giác ấy rất khác nhau.
Lúc trước khi kết hôn, Trân Trân đã từng tưởng tượng, sau khi kết hôn, mỗi ngày cô sẽ cùng Thị Hoài Minh xuống đất làm ruộng, chăn heo trồng rau, sinh một đàn con của hai người, sau đó chăm con tiếp tục trồng ruộng chăn heo.
Chỉ có điều Thị Hoài Minh không phải người có thể bị đất đai và thôn trang kiềm hãm, cho nên tất cả những gì cô tưởng tượng đều không trở thành sự thật.
Nhưng mà hiện tại ngược lại có chút khớp với cảnh tượng mà cô đã từng tưởng tượng ra.
Mặc dù rất nhỏ, nhưng mà tâm tình không chênh lệch quá nhiều.
Hai người bận rộn ở trong vườn rau đến chạng vạng tối, sau đó hái một nắm rau non trở về phòng nấu cơm.
Hai người từ bên trong vườn rau bận rộn đến trong phòng bếp, bóng người sóng vai bên nhau, vô cùng ấm áp.
Dưới ánh đèn, bóng dáng hai người chồng lên nhau giống như hai trái tim bọn họ đang chồng lên nhau vậy.
Ăn xong cơm tối, hai người lại cùng nhau đến trên bãi tập đi dạo một vòng.
Chạy hai vòng đổ đầy mồ hôi, sau khi trở về lại tắm nước nóng cho sảng khoái.
Bây giờ tất cả mọi thứ đều tốt đẹp hơn những gì mà Trân Trân đã từng tưởng tượng qua.
Tắm rửa xong đi ra khỏi phòng vệ sinh, Trân Trân chỉ cảm thấy toàn thân mỗi một cái lỗ chân lông đều giản ra rất thoải mái.
Cô về đến phòng hong khô tóc rồi vấn hờ sau đầu, lại đi đến phòng của Thị Hoài Minh ngồi xuống.
Mỗi ngày trước khi ngủ xem chút sách, cũng là một thói quen hiện tại của cô.
Cô sẽ đem câu thơ hay mà mình đọc được trích vào trên vở, yên lặng đọc hơn mười mấy lần ghi nhớ trong đầu.
Cũng không có mục đích thực tế gì, bởi vì thích, bởi vì bị cảm động, cho nên liền nhớ kỹ.
Trân Trân đọc sách một hồi, Thị Hoài Minh cũng tắm xong trở về.
Sau đó chính là thời gian hai người làm bạn đọc sách, cùng dưới một ngọn đèn, đọc cuốn sách mà mình thích.
Đụng phải đoạn mà mình thích, cảm động hay là không hiểu thì sẽ trao đổi với nhau một chút.
Trước đó Trân Trân đa phần đều là nghe Thị Hoài Minh giảng giải, cô lắng nghe, thấu hiểu.
Nhưng mà hiện tại, có đôi khi cô cũng sẽ có mình suy nghĩ và lý giải của riêng mình, thỉnh thoảng còn có thể cùng Thị Hoài Minh bàn luận.