Cô vợ của sĩ quan - Chương 163
Cập nhật lúc: 2024-09-07 20:48:37
Lượt xem: 86
Thần kinh hưng phấn không có chút buồn ngủ nào, Trân Trân trăn trở đến nửa đêm mới miễn cưỡng đi ngủ.
Buổi sáng khi tỉnh lại mắt vừa mở một cái, ý thức trong nháy mắt thanh tỉnh, tinh thần còn tràn trề hơn bình thường gấp một trăm lần.
Rửa mặt xong chờ Thị Hoài Minh trở về cơm nước xong xuôi.
Trước khi Thị Hoài Minh đi học, cô đeo túi cho Thị Hoài Minh nhìn, khẩn trương hỏi anh: "Em mặc như vầy có được không?"
Thị Hoài Minh gật đầu, cổ vũ cô: "Được, đừng quá khẩn trương."
Trân Trân nhìn anh nói: "Nhưng em không khống chế được..."
Thị Hoài Minh nhìn cô cười cười, chợt cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trên khuôn mặt của cô một cái, "Cố lên."
Trân Trân bị anh hôn mà phân tâm một chút, nhịp tim hơi loạn, gật gật đầu với anh, "Em sẽ cố gắng."
Nhìn Thị Hoài Minh đi ra cửa lên lớp, Trân Trân thu hồi ánh mắt, che n.g.ự.c lại, hít thở sâu mấy cái.
Vừa hít sâu xong, trên cửa bỗng vang lên tiếng đập cửa.
Cô đi qua mở cửa, chính là Lý Sảng đến rủ cô cùng đi làm.
Trân Trân điều chỉnh hô hấp một chút cùng đi ra ngoài với Lý Sảng, đi đến cửa hàng thực phẩm phụ.
Lý Sảng hơi ưỡn bụng, trong tay cũng xách theo túi, cô ấy nhìn Trân Trân một hồi, cười hỏi: "Rất khẩn trương hả?"
Trân Trân hít thở, thẳng thắn nói: "Vâng, vô cùng khẩn trương."
Lý Sảng vẫn cười, "Không cần khẩn trương như vậy, bán đồ không có gì khó khăn, người ta muốn mua cái gì em đưa họ cái đó là được rồi, không vui có thể không bán cho người đó cũng được."
Trân Trân nghe vậy thì bật cười.
Cô đương nhiên biết người bán hàng là một công việc rất nổi tiếng, rất khiến người ta hâm mộ, không cần nhìn sắc mặt người khác.
Ví dụ như người bán hàng trong cung tiêu xã ở thôn bọn họ, thái độ người nọ vô cùng vênh váo.
Trên đường đi Lý Sảng nói với Trân Trân không ít tình huống sẽ gặp phải khi đi làm trong cửa hàng.
Trân Trân nghiêm túc lắng nghe, tất cả đều nhớ kỹ trong đầu.
Đến cửa hàng thực phẩm phụ, cô theo Lý Sảng đi vào.
Hôm nay A Văn tới sớm, nhìn thấy Trân Trân thì như thường chào hỏi một câu: "Tiểu Miên Hoa, tới mua đồ hả?"
Trân Trân cười, còn chưa lên tiếng, Lý Sảng đã đáp lời cô ấy trước: "Em ấy đến làm thay vị trí của em."
A Văn nghe vậy thì sửng sờ, "Hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-163.html.]
Phản ứng lại, "Thì ra là cô à!"
Trân Trân cười gật đầu với cô ấy, "Trước đó chưa chắc chắn nên không nói cho cô hay."
Ba người đang nói chuyện thì quản lý trong cửa hàng đến đây.
Nhân viên làm việc trong cửa hàng đều lên tiếng chào hỏi với quản lý, Trân Trân tự nhiên cũng chào hỏi theo, lại hơi khẩn trương tự giới thiệu, "Quản lý Lưu, tôi là Lâm Trân Trân, đến báo danh."
Nghe được tên Trân Trân, quản lý liền biết.
Ông ấy kêu Trân Trân lại kêu A Văn, "Vậy hai người cùng đến văn phòng với tôi một chuyến."
Trân Trân và A Văn cùng ông ấy văn phòng của quản lý.
Trước tiên, quản lý Lưu nói với A Văn: "Vị đồng chí Lâm Trân Trân này là tới thế chỗ của cô, ba ngày tiếp theo cô cố gắng hỗ trợ cô ấy làm quen, để cô ấy mau chóng thích ứng với công việc."
A Văn cười đáp: "Quản lý, cứ giao cho tôi đi, không có vấn đề."
Quản lý Lưu lại nhìn Trân Trân, nói với cô: "Ba ngày tiếp theo cô hãy theo đồng chí Tần A Văn học tập cho tốt, tuần sau cô ấy sẽ không đến nữa, đến lúc đó bản thân cô phải phụ trách quầy hàng."
Trân Trân cũng gật đầu, "Quản lý ngài yên tâm, tôi sẽ học tập thật tốt."
Dặn dò những gì nên dặn xong rồi, quản lý Lưu liền để Trân Trân và A Văn về cửa hàng làm việc.
Từ văn phòng quản lý đi ra, Trân Trân có chút thở phào, giọng nói run run, nhỏ giọng nói: "Tôi căng thẳng muốn c.h.ế.t luôn."
Nói xong duỗi hai tay ra cho A Văn nhìn, "Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi."
A Văn cười, từ trong túi lấy khăn tay ra lau cho cô rồi nói: "Yên tâm đi, quản lý Lưu là người rất tốt, mấy ngày nay cô cứ theo tôi, từ từ học từ từ nhớ, không hiểu gì thì hỏi tôi."
Trân Trân gật đầu với cô ấy, hai người cười với nhau, cùng đi đến cửa hàng.
Đi đến phía sau quầy, tạm thời không có người tới mua đồ.
A Văn cầm cân trên quầy, nói với Trân Trân: "Trước tiên tôi dạy cô cách dùng cân."
Trân Trân vẫn rất quen thuộc với cái cân, cô không cần A Văn dạy, "Tôi biết dùng cân, tôi từng bán đồ ở nhà rồi."
"Thật sao?" A Văn quay đầu nhìn Trân Trân một chút, "Vậy thì đơn giản hơn nhiều."
Sau đó cô ấy bỏ cân xuống, ngược lại giới thiệu cho Trân Trân các sản phẩm mà bọn họ phụ trách.
Sau khi nhớ kỹ sản phẩm và giá cả tương ứng, sẽ dùng cân đo trọng lượng, sẽ tính tiền và thối tiền, là coi như xong hết rồi.
Trân Trân đi theo A Văn, ngày đầu tiên chủ yếu là nhìn A Văn bán đồ ra sao, thuận tiện nhớ một chút sản phẩm và giá cả tương ứng.
Đến ngày thứ hai, cô ở bên cạnh giúp A Văn một tay, giúp cô ấy cân đồ, đưa đồ hoặc là lấy tiền.