Cô vợ của sĩ quan - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-09-07 20:37:22
Lượt xem: 123
Sau khi chấp nhận sự nhiệt tình của Đại Bạch, Trân Trân và Thị Hoài Minh tiếp tục đi về nhà.
Đại Bạch ngoe nguẩy cái đuôi, vui sướng chạy về phía trước, chạy được một đoạn lại chạy ngược về, tiếp tục nhảy tới nhảy lui bên cạnh Trân Trân.
Nhìn thấy sân nhà quen thuộc, Thị Hoài Minh nói một câu: "Tới nhà rồi."
Trân Trân bước vào sân nhà cùng anh, nhưng còn chưa đi đến trước cửa, đã nghe thấy có người kêu một tiếng phía sau lưng: "Tiểu Miên Hoa?"
Trân Trân nghe tiếng gọi quay đầu lại thì thấy đó là Lý Sảng vừa đi mua cơm về.
Giây phút nhìn thấy Lý Sảng, hai mắt Trân Trân lập tức sáng lên, vội vàng chạy đến trước mặt Lý Sảng nghênh đón: "Chị."
Lý Sảng bật cười nói: "Cuối cùng em cũng đã về rồi sao?"
Nói xong thì cô ấy liếc nhìn Thị Hoài Minh đang đứng cách đó không xa một cái, coi như thằng nhóc này còn có chút lương tâm.
Mặc dù trước đó đã bị Lý Sảng mắng một trận, nhưng Thị Hoài Minh cũng không vì vậy mà có định kiến gì với cô ấy.
Anh khách khí chào hỏi một tiếng với Lý Sảng, sau đó xách túi hành lý đi về nhà trước.
Về tới nơi, Thị Hoài Minh đặt hành lý xuống, cầm bình nước lên đi ra cửa nấu nước nóng.
Gặp lại sau khoảng thời gian ngắn xa cách, Trân Trân và Lý Sảng đứng ở ngoài trò chuyện thêm vài câu.
Lý Sảng nói với Trân Trân: "Tức c.h.ế.t chị mà, ngay cái hôm em về quê chị đã mắng cho cậu ta một trận nhớ đời rồi. Nhưng cậu ta cũng rất sốt ruột đó, sau khi em đi, chị thấy lúc nào cậu ta cũng lo lắng bất an. Thức khuya hai ngày không chịu nổi nữa thì chủ động chạy đến tìm hiệu trưởng xin nghỉ phép. Từ trước đến nay cậu ta vẫn luôn là một người tuân theo kỷ luật, có vẻ lần này đáng lo thật rồi."
Nghe Lý Sảng nói như vậy, Trân Trân cúi đầu mím mím môi, khóe miệng lộ ra ý cười.
Trân Trân còn chưa kịp nói gì, Lý Sảng đã nhỏ giọng nói tiếp: "Mặc dù cậu ta đã nhận sai, cũng rất có thành ý, nhưng trước đó cậu ta làm người khác tức giận là thật, chị không thể bị cậu ta dỗ dành một chút là bỏ qua hết được, nhất định em phải dạy dỗ cậu ta thật kỹ, để cậu ta tự nếm chịu loại cảm giác này nhiều hơn."
Trân Trân bật cười nhìn Lý Sảng, cũng nhỏ giọng trả lời: "Được ạ."
Thấy Thị Hoài Minh đi lấy nước về, Lý Sảng cũng không nhiều lời với Trân Trân nữa.
Cô ấy hắng giọng, dùng giọng bình thường nói: "Em mau về nhà dọn dẹp một chút đi, chị cũng phải về chuẩn bị ăn cơm đây, em về là tốt rồi, khi nào rảnh chị sẽ qua chơi với em."
Trân Trân gật gật đầu, chia tay Lý Sảng rồi ai về nhà nấy.
Trân Trân bước vào nhà, vừa đóng cửa lại, Thị Hoài Minh đã đi đến trước mặt cô, mở miệng nói: "Em tắm rửa trước đi, anh đi mua cơm."
Trân Trân gật đầu đáp lại một tiếng, Thị Hoài Minh lập tức mở cửa ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-154.html.]
Anh còn chưa kịp ra khỏi sân nhà đã trông thấy Hà Thạc và lão Chu vừa tan học về.
Nhìn thấy Thị Hoài Minh, ánh mắt của Hà Thạc và lão Chu đều sáng lên, chưa đi tới trước mặt anh, Hà Thạc đã cười nói: "Ồ, đồng chí cậu trở về rồi?"
Sau khi tới trước mặt, Thị Hoài Minh đáp một câu: "Về rồi."
Lão Chu này lại lên tiếng hỏi: "Sao rồi? Có đưa vợ về hay không?"
Thị Hoài Minh gật gật đầu: "Có đưa về."
Hà Thạc vừa cười vừa nói: "Đã đưa về rồi thì phải yêu thương người ta vào, đừng có làm người ta tức giận chạy mất đấy."
Thị Hoài Minh rất tự tin vào bản thân mình: "Chắc chắn không có chuyện đó đâu."
Ba người nói chuyện được vài câu, Thị Hoài Minh tiếp tục đi về hướng nhà ăn.
Còn lão Chu và Hà Thạc lại tiếp tục sóng vai về nhà, lão Chu nói: "Hai cô vợ của các cậu chẳng khác gì đèn đã cạn dầu, nếu là tôi thì còn lâu tôi mới chịu nổi. Cậu nói xem Hoài Minh dạy vợ cậu ta nhiều chữ thế để làm gì, giờ nhìn mà xem, không quản được nữa rồi."
Hà Thạc nghe lão Chu nói xong thì cười lắc đầu, không trả lời lại.
Khi chuẩn bị về đến nhà, hai người tách nhau ra, ai về nhà nấy.
Ngô Đại Phượng đang thêu thùa may vá trong nhà, bốn đứa trẻ con thì nô đùa ầm ĩ như muốn lật tung cả nóc nhà.
Thấy lão Chu đã về, Ngô Đại Phượng đặt kim chỉ trong tay xuống, hô lên: "Đừng chơi nữa, mau ăn cơm thôi!"
Sau khi dọn mâm xong, lão Chu ngồi xuống ăn cơm, mở miệng nói: "Bạn tốt của em về rồi đấy."
Ngô Đại Phượng nhất thời không phản ứng kịp: "Ai là bạn tốt của em cơ?"
Lão Chu: "Vợ của Hoài Minh chứ sao, làm gì còn ai khác nữa?"
Nghe nói như thế, con ngươi trong mắt Ngô Đại Phượng lập tức trợn tròn: "Trân Trân về rồi á?"
Lão Chu ừm một tiếng: "Hoài Minh cố ý xin nghỉ phép để đưa vợ về, không về thì sao mà chịu được?"
Ngô Đại Phượng tiếp tục nói: "Cũng đúng, về một chuyến mà mời cả Tôn đại phật. Nhưng em với cô ta cũng không phải bạn tốt gì đâu, đã lâu rồi bọn em cũng không nói chuyện với nhau nữa, bây giờ chắc thân thiết với Lý Sảng rồi. Anh xem cô ta bị Lý Sảng biến thành cái gì đi, em nghi ngờ việc cô ta tức giận chạy về quê, chắc cũng là do Lý Sảng xui khiến."
Lão Chu nói: "Chỉ cần em không nhúng tay vào những chuyện này là được."
Ngô Đại Phượng: "Em biết rồi."