Cô vợ của sĩ quan - Chương 151
Cập nhật lúc: 2024-09-07 20:31:47
Lượt xem: 119
Thấy Trân Trân nhìn chằm chằm ông cụ kia, Thị Hoài Minh lập tức hỏi: "Người quen?"
Trân Trân vội vã thu hồi ánh mắt, lắc đầu một cái, "Nhìn lầm, không quen."
Nếu không quen, vậy đương nhiên cũng không có gì đáng nói, Thị Hoài Minh đẩy xe tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng anh đẩy xe ba gác chưa đi được mấy bước, ông cụ gầy còm đó đột nhiên quay lại.
Ông già gầy còm chạy tới bên cạnh Thị Hoài Minh, duỗi tay kéo anh lại hỏi: "Con có phải thằng ba Thị Hoài Minh không?"
Vừa nãy lúc chạm mặt ông ta chưa kịp phản ứng, nhưng sau khi đi qua nhau một lúc, ông ta đột nhiên ý thức được, trên người người đẩy xe ba gác mặc quân trang đường hoàng ra dáng.
Đừng nói đại đội Bạch Vân, cho dù là mấy trấn gần đây cũng không tìm được người thứ hai mặc quân trang.
Người trẻ tuổi này không phải con trai ông ta Thị Hoài Minh thì còn có thể là ai?
Trong mắt Thị Hoài Minh lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn Thị Đại Phú hỏi: "Ông có chuyện gì?"
Trong nháy mắt Thị Đại Phú vui vẻ trở lại, hưng phấn kích động nói: "Thằng ba, cha là cha con! Cha là cha đẻ của con đây! Cha nghe nói con trở về, cố ý tới thăm con. Cha ở đây chờ một ngày, cuối cũng cũng chờ được con về!"
Cha đẻ? Thị Hoài Minh hơi nhíu lại mi tâm.
Sau đó anh không đứng lại, tiếp tục đẩy xe đi về phía trước, giọng điệu lạnh lẽo mà cứng ngắc: "Ông cụ à, không có chuyện gì đừng làm loại chuyện lừa bịp này, cha tôi c.h.ế.t sớm, đã chôn rồi."
Thị Đại Phú nghe vậy, nét mặt già nua trề xuống, đuổi theo Thị Hoài Minh nói tiếp: "Nói bậy! Đó là mẹ con lừa gạt con, cha chính là cha đẻ con, cha sống rất tốt đây này! Cha vẫn luôn ở trấn Triệu Thành, con đến trong thôn tùy tiện hỏi một chút là biết ngay."
Thị Hoài Minh dừng xe, nhìn Thị Đại Phú, mặt mày lạnh lùng, "Mẹ tôi kể cha tôi c.h.ế.t rồi thì đó chính là c.h.ế.t rồi. Cha nhà ai khỏe mạnh không c.h.ế.t nhưng hơn hai mươi năm không thấy bóng người? Không thấy người thì đó chính là c.h.ế.t rồi."
Ánh mắt Thị Đại Phú nhìn Thị Hoài Minh, chỉ cảm thấy thở không ra hơi, không nhịn được mà sợ anh.
Rõ ràng là giữa mùa hè, vậy mà ông ta lại cảm thấy trên lưng lạnh lẽo.
Thị Hoài Minh đẩy xe tiếp tục đi về phía trước.
Thị Đại Phú chậm lại rồi lập tức cùng tiến lên, "Không phải do cha sợ mẹ con sao? Cái con mụ điên đó, lần nào không phải nhìn thấy cha là đánh? Con nói xem sao cha trở về thăm các con được? Nước mắt của cha đều chảy ngược vào trong bụng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-151.html.]
Thị Hoài Minh đột nhiên giơ tay kềm vai Thị Đại Phú.
Sức lực trên tay anh nặng nề, có điều chỉ hai phần sức mà Thị Đại Phú đã cảm thấy mình sắp bị anh nắm tới vỡ nát.
Ông ta ôi ôi kêu gọi Thị Hoài Minh buông tay.
Thị Hoài Minh buông tay thả ông ta ra, "Tôi lặp lại lần nữa, cha tôi đã chết, tôi không có cha."
Nói xong đẩy xe đi, sắc mặt anh càng lạnh hơn.
Bị nhào nặn một trận, Thị Đại Phú không dám nữa đuổi theo anh nữa.
Ông ta ở phía sau xoa nhẹ đầu vai một hồi, lại hét với bóng lưng Thị Hoài Minh: "Cha con không chết, con là con cha, ông đây đến c.h.ế.t cũng là cha đẻ con! Con không muốn nhận là không nhận à? Có làm cán bộ thì con cũng là con trai của cha!"
Thị Hoài Minh không để ý đến ông ta nữa, đẩy xe không ngừng.
Thị Đại Phú thấy anh tiến vào thôn, lại duỗi tay bóp cái vai còn đang đau.
Bóp xong ông ta phun từng ngụm từng ngụm nước miếng mắng: "Mẹ kiếp, ai biết thằng nhãi này có thể có triển vọng như vậy, sớm biết nó có tiền đồ như thế, lúc đó đánh c.h.ế.t mình cũng không đến Triệu Thành, hiện giờ sống con mẹ nó ngày tháng gì!"
Vợ nhỏ ông ta không có một phần năng lực như Chung Mẫn Phân, những năm này trong nhà nuôi gia đình cơ bản dựa cả vào ông ta, ông ta cũng không phải người có bản lĩnh lớn gì, cũng không phải người có có thể chịu được bao nhiêu cực khổ, trong nhà nghèo đến mức ăn bữa nay không có bữa sau.
Giờ ông ta thực sự là hận không thể, vứt bỏ vợ nhỏ chạy về nhà.
Ngẫm lại thực sự là nghiệp chướng.
Lúc trước ông ta không nên dẫn vợ nhỏ về nhà.
Ông ta nên nhường nhịn Chung Mẫn Phân, mỗi ngày chịu chút tức giận cũng không sao, ít nhất cuộc sống dễ chịu một chút.
Hiện tại Thị Hoài Minh làm tới sĩ quan, cuộc sống trong nhà càng ngày càng thoải mái!
Ông ta trông mà thèm, đã sắp thèm c.h.ế.t rồi!
Hối hận đến xanh ruột!
Cuộc sống mụ nội nó!