Cô vợ của sĩ quan - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-09-07 14:36:53
Lượt xem: 106
Dùng giếng sâu nước đắp lên mắt cá chân của Trân Trân xong, Thị Hoài Minh lại tìm Chung Mẫn Phân hỏi: "Mẹ, trong nhà có vải không?"
Chung Mẫn Phân bỏ công việc trong tay xuống đi vào trong phòng mình tìm một hồi, tìm được nửa cái áo cũ đã rách, dùng kéo cắt một cái, xé một mảnh vải xuống.
Thị Hoài Minh cầm vải trở lại trong phòng của Trân Trân, băng bó cố định mắt cá chân cho cô.
Sau khi băng bó xong, anh để Trân Trân dựa vào gối nằm xuống, nâng cái chân bị thương của cô gác lên gối đầu.
Trân Trân nằm xong lại nhìn anh nói: "Không cần đến mức như vậy chứ?"
Mặc dù đúng là trẹo chân rất đau, có hơi sưng lên, nhưng cô cũng không yếu đuối đến mức như vậy.
Thị Hoài Minh nhìn cô nói: "Đương nhiên phải như vậy, nếu không sẽ rất lâu lành lại."
Nói xong anh đưa sách cho Trân Trân, "Em nằm đó đọc sách, anh đi trạm y tế lấy chút thuốc về cho em."
Trân Trân không đáp lại, nhận lấy sách trong tay anh, nhìn anh vén màn cửa lên ra khỏi phòng.
Chờ anh đi ra ngoài rồi, cô nhìn màn cửa đong đưa sững sờ một hồi, sau đó thu hồi ánh mắt, mở sách tiếp tục đọc.
Ánh mắt rơi vào bên trên trang sách.
Khóe miệng không tự chủ cong cong.
Sau khi Thị Hoài Minh ra ngoài một lúc, Trần Thanh Mai và Thị Hoài Chung tan làm trở về.
Nhìn thấy Trân Trân trên chân quấn băng vải nằm ở trên giường, Trần Thanh Mai ôi một tiếng hỏi: "Đây là thế nào?"
Trân Trân cầm sách, nói với Trần Thanh Mai: "Chị dâu, hôm nay em gặp xui, chân bị trật mất."
Trật chân cũng không phải là chuyện lớn, nhưng bị trật cũng không phải là chuyện nhỏ.
Trần Thanh Mai đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn Trân Trân chân, "Sưng lên rồi sao?"
Trân Trân gật đầu, "Vâng, hơi sưng rồi chị, nhưng mà em cảm thấy không nghiêm trọng lắm."
Trần Thanh Mai nói: "Sưng lên thì rất nghiêm trọng, đừng có chủ quan, nằm tĩnh dưỡng đi."
Cô ấy lại nhìn nhìn chân của Trân Trân, cười hỏi: "Đây là Hoài Minh băng bó cho em đó hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-147.html.]
Khóe mắt của Trân Trân cũng vương ý cười rất nhẹ, gật gật đầu với cô ấy.
Trần Thanh Mai cười nhìn Trân Trân một hồi, bỗng nhỏ giọng hỏi: "Chị nghe nói, còn là Hoài Minh cõng em trở về?"
Trân Trân biết ngay bọn họ sẽ nói việc này, cô lại xấu hổ gật đầu với Trần Thanh Mai.
Ý cười trong mắt Trần Thanh Mai càng thêm nồng đậm, "Em không biết, hiện tại người trong thôn đều hâm mộ em muốn chết, nói Hoài Minh không chỉ có tiền đồ làm quan, còn biết thương vợ như thế, quả là bên trong một vạn người đàn ông cũng tìm không ra một người như cậu ấy."
Nói xong nghĩ đến cái gì đó, "Em nói Hoài Minh không thích em, chứ theo bọn chị thấy, cậu ấy rất thích em đó."
Trân Trân vẫn xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Lúc trước anh ấy thật sự không thích em."
Trần Thanh Mai nhìn Trân Trân, "Vậy thì chưa chắc, có thể trong lòng cậu ấy đã sớm có em, chỉ là bản thân mình không rõ lắm, vẫn chưa hiểu ra, kìm nén không biểu hiện ra ngoài. Có đôi khi em đừng nhìn cậu ấy ngoài miệng đã nói cái gì, mà phải nhìn hành động của cậu ấy đã làm cái gì, đàn ông phần lớn không thích thể hiện mấy thứ này."
Trân Trân nhìn Trần Thanh Mai suy nghĩ.
Kỳ thật sau khi vào thành phố, Thị Hoài Minh đối xử với cô đúng là rất không tệ.
Những thứ như chi phí ăn mặc đều rất tốt, khỏi phải nói.
Chủ nhật anh dẫn cô đi ra ngoài dạo chơi, mua cho cô con hổ bằng vải, dạy cô cưỡi xe đạp, bản thân thì đi theo ở phía sau chạy một đường xa như vậy về nhà, không để cô té lấy một lần.
Lúc cô và Lý Sảng xảy ra mâu thuẫn, tâm tình không tốt, anh mua sô cô la cho cô ăn.
Khi cô và Lý Sảng A Văn ra ngoài ăn cơm uống say, anh tự mình đi phòng ăn cõng cô về nhà.
Sau đó khi cô tới kinh nguyệt bị đau bụng, anh bưng cơm vào trong phòng ngủ cho cô ăn.
...
Nhìn thấy Trân Trân mất hồn không nói lời nào, Trần Thanh Mai im lặng một lát lại hỏi: "Thế nào? Bây giờ em và cậu ấy làm lành với nhau chưa?"
Trân Trân hoàn hồn lắc đầu, "Chị dâu, còn chưa đâu."
Trần Thanh Mai nhìn cô: "Vậy chị dâu nói vài lời, em có muốn nghe hay không?"
Trân Trân rất dứt khoát gật đầu, "Chị dâu, chị nói đi."
Trần Thanh Mai xích lại ngồi gần trước mặt Trân Trân chút, nhỏ giọng nói: "Chị dâu muốn nói với em, đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt, chỉ nghĩ đến những chuyện không tốt nữa. Hiện tại Hoài Minh rõ ràng biết em tốt rồi, cũng rõ ràng là lo lắng quan tâm, về sau khẳng định sẽ càng thêm đối xử tốt với em. Em thì sao, cứ cho cậu ấy một cái bậc thang, cùng cậu ấy trở về. Chị dâu thì sao, không có kiến thức gì, những cái đạo lý kia chị cũng không hiểu, chị chỉ nói những thứ thật sự thấy được. Em suy nghĩ xem số em tốt cỡ nào chứ, hiện tại là đoàn trưởng phu nhân đó nha! Lấy mười dặm tám thôn ở chỗ chúng ta mà nói, dù là phóng tầm mắt đến cả huyện thành, có người đàn ông nào có thể so với Hoài Minh được? Lại có người phụ nữ nào có thể so với em được? Em ở trong thành phố lâu như vậy, mặt trắng như cục bột, em hẳn là rõ ràng nhất, cuộc sống nông thôn khổ thế nào, có thể tốt hơn trong thành phố ư? Đừng vờ ngớ ngẩn, biết không?"
Nghe xong lời Trần Thanh Mai nói, Trân Trân nhìn Trần Thanh Mai chớp mắt.