Cô vợ của sĩ quan - Chương 145
Cập nhật lúc: 2024-09-07 14:33:40
Lượt xem: 118
Trân Trân biết mình không nói lại anh liền cầm sách tìm nơi ngồi xuống.
Cô ngồi lặng yên chăm chú đọc sách, Thị Hoài Minh cắt xong một giỏ cỏ cho heo cũng tới ngồi bên cạnh cô.
Anh nhìn Trân Trân một hồi, mở miệng nói: "Có chỗ nào không hiểu thì hỏi anh."
Trân Trân đọc sách không ngẩng đầu lên, trực tiếp từ chối: "Không cần."
Thị Hoài Minh chuyển động lưỡi liềm trong tay: “Nếu như Tiết Phàm còn dám dạy cho em thì anh sẽ đánh gãy chân cậu ta."
Trân Trân: "..."
Cô quay đầu, cùng Thị Hoài Minh mắt chạm mắt.
Một lát, cô nói: "Tôi không tin."
Thị Hoài Minh: "..."
Cỏ heo đã cắt xong, Trân Trân liền không ngồi nữa, cô cất sách đứng dậy, đi tới xách giỏ về nhà.
Nhưng xách giỏ đi chưa được mấy bước, Thị Hoài Minh đã nhận lấy cái giỏ.
Trân Trân không giành với anh làm gì mà ôm sách cùng anh sóng vai về nhà.
Lúc chạng vạng tối, ánh sáng mặt trời le lói, gió nhẹ thổi phất phơ ở trên người rất dễ chịu.
Trên mặt được ánh nắng ấm áp của trời chiều chiếu vào, Thị Hoài Minh tức cảnh sinh tình, bỗng cảm khái nói: "Năm năm ở biên cảnh, mỗi lần sắp chịu không được thì sẽ nhớ tới một ngọn cây một cọng cỏ ở quê nhà, nghĩ nhất định phải thắng lợi, nhất định phải trở về..."
Trân Trân yên lặng nghe anh nói, thỉnh thoảng quay đầu nhìn anh một cái.
Chờ anh nói xong những thời khắc nhớ nhà, những quá khứ gian nan khi ở trên chiến trường kia, Trân Trân bỗng nhiên cũng muốn nói chuyện.
Cô nhìn Thị Hoài Minh có chút trù trừ một hồi, sau đó lên tiếng hỏi: "Sau khi anh trở về có phải rất hối hận trước khi đi đã kết hôn với em hay không? Lúc ấy chỉ cần kéo dài thêm mấy ngày, chúng ta..." Sẽ không kết hôn, cũng sẽ không có những chuyện xoắn xuýt đau khổ như hiện tại.
"Không có." Thị Hoài Minh cắt ngang lời cô, "Cưới em thì đó chính là em."
Trân Trân lại trầm mặc một hồi, trong lòng sôi trào các loại cảm xúc, do dự một chút cô lại nói: "Vậy lúc gặp được Tưởng Lâm, anh cũng không cảm thấy hối hận sao? Nếu như không phải là em, hẳn là anh sẽ cùng một cô gái như Tưởng Lâm ở bên nhau, sẽ lấy cô gái như cô ấy về làm vợ."
Thị Hoài Minh nhìn về phía cô, chân thành nói: "Không có."
Trân Trân nhếch miệng, hít một hơi, cúi đầu xuống nói tiếp: "Tôi không phải đang nói nhảm, anh cũng không cần nói dối với tôi làm gì. Trước đó quả thật tôi rất muốn cùng anh làm vợ chồng thật sự, cũng một mực tại lấy lòng ngươi, muốn biến thành ngươi thích dáng vẻ. Nhưng mà hiện tại tôi đã nghĩ thông suốt, không muốn miễn cưỡng. Miễn cưỡng sống cùng nhau, anh không vui, tôi cũng cảm thấy rất tủi thân. Thay vì tra tấn lẫn nhau như vậy, chẳng bằng thoải mái chút..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-145.html.]
Trước khi cô học chữ, có lẽ cô có thể chịu cả một đời, nhưng bây giờ cô không có cách nào nhịn được.
Thị Hoài Minh bắt lấy cánh tay của Trân Trân, lôi kéo cô nhìn mình.
Anh nhìn Trân Trân nói: "Anh không nói dối, tất cả những gì anh nói đều là xuất phát từ nội tâm. Anh biết anh làm không tốt, bởi vì anh nên em chịu rất nhiều tủi hờn, nhận rất nhiều áp lực. Nhưng mà em tin tưởng anh, về sau sẽ không như vậy nữa. Trân Trân, cho anh một cơ hội, chúng ta thử lại lần nữa, được hay không?"
Trân Trân ngửa đầu nhìn vào mắt anh, nhịn không được tim đập rộn lên.
Một lát sau cô ngăn chặn nhịp tim, vội vàng hạ mắt, cúi đầu không đáp lại lời anh.
Thị Hoài Minh vẫn nhìn cô, lại tranh thủ nói tiếp: "Chúng ta thử một lần nữa, được không?"
Trong đầu Trân Trân có người nhỏ đang đánh nhau, cô im lặng một đỗi, sau đó cúi đầu lên tiếng nói: "Tôi phải cân nhắc đã..."
Đáy mắt Thị Hoài Minh sáng lên, anh nói: "Chúng ta có nhiều thời gian, em cứ chậm rãi cân nhắc."
Trân Trân bỗng ngẩng đầu nhìn anh, nhếch nhếch miệng nói: "Thời gian nghỉ thăm người thân của anh rất dài sao?"
Thị Hoài Minh: "..."
"Có thể trở lại thành phố tiếp tục cân nhắc."
Trân Trân quay người đi về phía trước, "Chuyện về trong thành phố tôi cũng phải suy nghĩ chút đã."
Khóe miệng Thị Hoài Minh hiện lên một tia ý cười rất nhạt, anh đứng yên tại chỗ nhìn Trân Trân một hồi.
Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Trân Trân vốn đang đi yên lành đột nhiên dưới chân bỗng nhiên hẫng đi, một chân rơi vào trong hố.
Trân Trân cả kinh kêu một tiếng, cúi đầu phát hiện mình đã giẫm trúng một cái hố trải thảm cỏ.
Loại hố này vừa nhìn là biết bẫy người ta cố ý làm ra, lúc không may sẽ thình lình giẫm phải một cái.
Nhưng hôm nay Trân Trân vô cùng không may mắn.
Mặc dù trong hố không có loại đồ vật sắc nhọn nào, nhưng mà hình như cô bị trẹo chân.
Sắc mặt Thị Hoài Minh trong nháy mắt trầm xuống, đi mấy bước đến bên cạnh cô, đỡ cô rút chân ra khỏi hố.
Anh nhìn lòng bàn chân của Trân Trân một cái, thấy không bị thương, lại hỏi cô: "Sái chân phải không?"
Trân Trân đau đến mức hít hà: "Hình như bị sái chân rồi."