Cô vợ của sĩ quan - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-09-07 13:59:59
Lượt xem: 79
Thị Hoài Minh xin thăm người thân ở chỗ hiệu trưởng xong thì quay về nhà. Anh thu dọn hành lý đơn giản rồi đi ra nhà ga. Ngồi trên xe lửa nhìn cảnh vật bên ngoài thay đổi thì cảm xúc của anh có hơi phức tạp, cảm xúc nhớ nhà, nhớ người thân, còn cả cảm xúc lúc nhìn thấy Trân Trân, tất cả những thứ này quấn thành một cục trong đầu anh. Xe lửa đi rất chậm, anh tĩnh tâm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Lúc xe lửa vào trạm dừng lại thì cảm xúc của anh lại càng phóng đại hơn. Đặt chân lên vùng đã đã rời đi hơn năm năm, tư vị trong lòng không có một ngôn ngữ nào có thể biểu đạt được.
Anh đứng đầu thôn, nhìn thấy thôn làng không có gì thay đổi thì trong nháy mắt hốc mắt anh ướt đẫm. Lúc này mọi người đang làm việc trong đội sản xuất, trong thôn không có ai. Đi đến cửa nhà nhìn anh liền thấy Chung Mẫn Phân đang ngồi trong nhà thêu thùa may vá.
Chung Mẫn Phân tất nhiên cũng thấy anh, vươn đầu ra ngoài sân nhìn, híp mắt hỏi anh: “Cậu là ai vậy? Cậu tìm ai thế?”
Thị Hoài Minh nén nhịn cảm xúc của mình, mỉm cười nói: “Mẹ, con là Hoài Minh.”
Chung Mẫn Phân nghe vậy thì tay cầm kim run rẩy, đế giày khâu được một nửa rơi xuống đất. Bà nhìn Thị Hoài Minh, híp mắt lại, cao giọng lên: “Cậu nói cậu là ai vậy?”
Thị Hoài Minh đi thẳng vào nhà, đến trước mặt bà, cúi người nhặt đế giày từ dưới đất lên, phủi bụi bên trên nó, bỏ vào cái mẹt rồi anh nói: “Mẹ, con là Hoài Minh.”
Lần này Chung Mẫn Phân đã nhận ra anh. Nước mắt dâng lên, trong nháy mắt, bà chảy ra nước mắt, vươn tay đánh lên người Thị Hoài Minh, vừa đánh vừa nói: “Mẹ còn tưởng con c.h.ế.t rồi, còn tưởng rằng con c.h.ế.t rồi cơ.”
Thị Hoài Minh mặc cho bà đánh, bản thân cũng rơi đầy nước mắt. Chờ Chung Mẫn Phân ngừng đánh thì anh cầm lấy tay bà: “Mẹ, con về rồi đây.”
Chung Mẫn Phân khóc đến mức không nói thành lời, ôm anh gào khóc, như thể muốn khóc hết tất cả những ấm ức trong những năm qua. Thị Hoài Minh ôm lấy mẹ mình, vuốt lưng cho bà, cho bà khóc thoải mái. Đợi bà khóc xong bình ổn tâm trạng anh mới bỏ hành lý xuống, ngồi bên cạnh bà.
Chung Mẫn Phân khóc đến đỏ mặt, nói chuyện chỉ nghe ra âm mũi. Bà bình tĩnh lại, nhìn Thị Hoài Minh, nói: “Sao con lại về?”
Rõ ràng Thị Hoài Minh nói chuyện cũng có âm mũi: “Tìm hiệu trưởng xin nghỉ thăm người thân ạ.”
Chung Mẫn Phân khịt mũi: “Thay đổi rồi, không giống lúc xưa nữa, thiếu chút nữa mẹ nhận không ra rồi.”
Thị Hoài Minh mỉm cười, nói: “Cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ là rắn rỏi hơn một chút thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-129.html.]
Chung Mẫn Phân ừ một tiếng: “Rắn rỏi hơn rất nhiều.”
Hai mẹ con cửu biệt trùng phùng, ngồi nói rất nhiều chuyện. Vì có nhiều chuyện đã nói trong thư nên thực ra cũng chỉ là nói đi nói lại. Nói cũng kha khá chuyện thì Thị Hoài Minh hỏi Chung Mẫn Phân: “Mẹ, Trân Trân đâu? Còn cả anh trai chị dâu…”
Nhắc đến Trân Trân thì Chung Mẫn Phân lập tức trở mặt, giận dữ nhìn anh: “Con còn nhớ đến Trân Trân hả?”
Nhưng anh chủ động hỏi nên trong lòng Chung Mẫn Phân cũng dễ chịu hơn, cảm thấy anh không đáng ghét như vậy. Thế là bà nhìn anh nói: “Anh trai chị dâu con đến đội sản xuất làm việc, Trân Trân đi cắt cỏ cho heo, không biết sao vẫn chưa về nữa, hay là con đi tìm thử xem.”
Thị Hoài Minh nhìn mặt trời lên cao, đứng dậy nói: “Được, vậy để con đi tìm.”
Chung Mẫn Phân đứng dậy với anh, dặn dò: “Con đàn ông lên, phải dỗ dành Trân Trân thật tốt đó.”
Thị Hoài Minh đáp lời: “Mẹ, con biết rồi.”
Chung Mẫn Phân nhìn anh, thầm oán: Con biết con khỉ, biết mà còn chọc cho Trân Trân tức giận bỏ về.
Thị Hoài Minh ra cửa, đi lòng vòng theo hướng thôn bên cạnh có chỗ cắt cỏ cho heo. Đây là nơi anh đã sống hơn hai mươi năm, mặc dù hơn năm năm không về, nhưng anh vẫn rất quen với mỗi mảnh đất nơi này.
Thôn Bạch Vân không lớn, anh ra ngoài đi một vòng, qua một lúc, ánh mắt nhìn khắp nơi, sau đó thuận lợi tìm thấy Trân Trân ở một bóng râm. Mà anh không chỉ gặp được Trân Trân mà còn nhìn thấy một người đàn ông bên cạnh Trân Trân.
Anh nhìn Trân Trân và người đàn ông kia thì dừng bước lại, không đi về phía trước. Người đàn ông kia nhìn vô cùng quen mắt, nghĩ một hồi anh nhớ ra, là người lúc nhỏ theo sau lưng anh, Tiết Phàm.
Trân Trân cầm sách trong tay, đứng chung với Tiết Phàm. Anh thấy Tiết Phàm giảng giải cho cô, cô nghiêng đầu nghe rất nghiêm túc. Nghe được một lúc thì ánh mắt cô từ mơ hồ chuyển thành ngạc nhiên, sau đó ánh mắt và gương mặt cô sáng bừng lên.
Ánh mắt anh khóa lên gương mặt Trân Trân, con người anh cũng bất giác trở nên nhẹ nhõm.