Cô vợ của sĩ quan - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-09-07 13:57:45
Lượt xem: 66
Trân Trân mượn được sách rồi thì quay về nhà, cô rửa mặt xong mở sách ra dưới ánh đèn đọc vài trang. Thị Đan Linh ngủ rất sớm, đã ngủ thiếp đi từ lâu.
Lúc Trân Trân đọc sách thì vô cùng nghiêm túc. Lúc thấy mí mắt đánh nhau, ngáp một cái thì tắt đèn nằm xuống ngủ thiếp đi.
Cùng dưới một mảnh trời đêm, trường quân đội ở Hi Thành.
Thị Hoài Minh tựa đầu vào giường, hai tay kê dưới gối, dưới ánh đèn điện sáng tỏ ngẩn người chớp mắt. Ngày hôm nay trôi qua anh không thể nào tập trung tinh thần, vô cùng bực bội. Nhất là lúc tan học về nhà, vào nhà không nghe được giọng nói quen thuộc, đưa mặt đi cũng không thấy được bóng dáng quen thuộc ấy. Nhưng dù như vậy thì đi đến đâu anh cũng có thẻ nhớ đến dáng vẻ Trân Trân ở đó.
Trong căn phòng này, nơi nào cũng có bóng dáng của cô. Cô ở trong bếp buộc tạp dề nấu cơm, còn vòng tay qua eo anh buộc tạp dề cho anh. Cô ngồi đối diện anh cùng nhau ăn cơm, lúc nói chuyện đôi mắt có nét cười sáng rực. Cô ngồi bên cạnh anh viết chữ đọc sách, lúc không hiểu thì nghiêng đầu nghiêm túc nghe anh giảng bài. Còn cả dáng vẻ cô ở dưới ánh trăng ngẩng đầu nói chuyện với anh, dáng vẻ cô uống say gọi anh ba, dáng vẻ cô mặc váy lần đầu tiên, dáng vẻ cô hôn yết hầu anh, giúp anh chỉnh lại cổ áo, dáng vẻ cô uốn tóc, mặc sườn xám….
Trong đầu ngập tràn những thứ này thực sự khiến anh phiền đến mức không ngủ được, Thị Hoài Minh đứng dậy ngồi bên giường, cúi đầu nhíu chặt mày. Một lát sau anh đứng dậy, chạy đến bãi tập trong bóng tối sâu thẳm. Chạy về mệt mỏi anh mới có thể miễn cưỡng ngủ thiếp đi một hồi.
Ngày hôm sau huấn luyện buổi sáng, lên lớp, vừa được nghỉ giữa giờ anh liền lên phòng hiệu trưởng. Gõ cửa phòng hiệu trưởng, anh đi đến trước bàn làm việc của hiệu trưởng rồi nói: “Hiệu trưởng, tôi muốn xin được nghỉ về thăm người thân.”
Bọn họ không phải sinh viên bình thường mà là quân nhân, nghỉ thăm người thân sẽ được cấp trên sắp xếp, vào thời điểm phù hợp sẽ cho bọn họ về thăm người thân. Anh cũng không biết hiệu trưởng có thể đồng ý cho anh về không, nhưng lúc này anh nhất định phải đến thử một lần.
Thị Hoài Minh chờ hiệu trưởng hỏi lý do anh xin nghỉ. Nhưng hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn anh một lúc rồi nói: “Tôi nghe nói cậu chọc cho vợ cậu tức giận bỏ đi rồi.”
Thị Hoài Minh có hơi xấu hổ, nhưng vẫn đáp: “Đúng vậy, cho nên bây giờ tôi mới cần về gấp một chuyến, xin hiệu trưởng phê chuẩn.”
Hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn anh một lát, sau đó lấy giấy xin nghỉ phép trong ngăn kéo ra, đưa bút máy cho anh: “Điền đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-128.html.]
Thị Hoài Minh thở phào, nhận lấy bút máy: “Cảm ơn hiệu trưởng.”
Thị Hoài Minh điền đầy đủ tài liệu liên quan, hiệu trưởng phê duyệt xong thì để anh đi. Lúc ra đi hiệu trưởng còn cười nói: “Lần này nhiệm vụ của cậu là đưa được vợ quay về.”
Thị Hoài Minh phối hợp đáp lời: “Tuân lệnh.”
Trân Trân về thôn một ngày rưỡi thì những tin đồn liên quan đến cô đã xuất hiện. Đương nhiên cô không muốn nghe những câu chuyện phiếm đó nên không đến chỗ đông người, buổi sáng đi chợ bán rau giá, buổi chiều ở nhà chơi với Chung Mẫn Phân hoặc đọc sách, hoặc đi đến mảnh đất hoang ngắt rau dại về cho heo ăn.
Sáng hôm sau không có họp chợ cho nên cô mang theo sách xách rổ ra ngoài cắt rau dại. Sau khi cắt rau dại xong cô cũng không về ngay mà tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống đọc sách. Lúc đang đắm chìm trong câu chuyện, đang cảm động thì chợt nghe một giọng nói: “Chị dâu ở đây đọc sách sao?”
Trân Trân nghe vậy thì quay đầu thấy Tiết Phàm đang đứng bên cạnh mình. Cô mỉm cười đứng dậy nói với Tiết Phàm: “Ừm, đọc rất hay, cảm ơn cậu.”
Tiết Phàm nhìn ra được cô thực sự rất thích. Trong thôn hiếm có người thích đọc sách nên anh ta không nhịn được muốn nói chuyện phiếm với Trân Trân vài câu. Anh ta hỏi cô: “Chị dâu có chỗ nào không hiểu thì tôi có thể giải thích cho chị.”
Thực sự đúng là có.
Trân Trân lật sách về phía trước, từ trang đầu tiên đã có vấn đề hỏi Tiết Phàm.
Tiết Phàm nghiêm túc nghe cô đặt câu hỏi, mỗi chỗ mà cô không hiểu anh ta đều rất kiên nhẫn lại giải thích rất kỹ càng cho cô.
Trân Trân vừa nghe vừa gật đầu, lúc hiểu rõ vấn đề thì cả người cô sáng bừng lên, nhất là đôi mắt.