Cô vợ của sĩ quan - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-09-07 13:55:05
Lượt xem: 86
Thị Đan Linh ngẩng đầu nhìn Trân Trân. Cô bé nói: “Chỉ có sách giáo khoa, trong đó có văn bản, thím đọc không?”
Trân Trân đã đọc hết văn bản, cũng thuộc rất nhiều bài. Cô lắc đều: “Thím đọc rồi.”
Thị Đan Linh nhìn cô nháy mắt mấy cái: “Vậy cháu không có rồi.”
Một lát sau cô bé nghĩ đến cái gì đó: “Hẳn là thầy giáo Tiết có, thím có thể đến tìm thầy giáo Tiết mượn đó.”
Cái này cũng là một cách.
Trân Trân nghĩ một hồi rồi đứng dậy: “Đã làm thì làm cho trót, vậy để thím đến tìm thầy giáo Tiết mượn sách đọc.”
Lúc Trân Trân ra khỏi cửa thì đúng lúc Chung Mẫn Phân ra ngoài quay về. Bà nhìn cô ra ngoài một mình thì hỏi: “Đi đâu vậy?”
Trân Trân đáp lời bà: “Mẹ, con đến nhà thầy giáo Tiết mượn sách đọc.”
Chung Mẫn Phân nhìn cô đi xa rồi thì vào nhà. Bà ngồi xuống bên cạnh Trần Thanh Mai, vươn tay vào trong mẹt lấy kim ra khâu.
Trần Thanh Mai cười nói: “Đến thành phố một chuyến, thích đọc sách.”
Chung Mẫn Phân nói: “E là do thằng ba ép mà ra. Mẹ cũng không bảo Trân Trân về lại thành phố, mẹ phải xem xem lúc nào nó chịu về. Đợi nó về mẹ cũng sẽ không tha cho nó. Làm quan thì sao chứ, mẹ là mẹ nó.”
Trần Thanh Mai thở dài: “Với tính cách của Trân Trân thì chắc chắn phải rất là ấm ức, không chịu nổi mới quay về.”
Chung Mẫn Phân nặng giọng phụ họa: “Chắc chắn là như vậy! Chờ nó về để Hoài Chung dạy dỗ nó một trận.”
Trần Thanh Mai không nhịn được mà bật cười: “Em ấy làm lính nhiều năm như vậy, sao Hoài Chung đánh lại em ấy chứ?”
Chung Mẫn Phân lạnh lùng hừ một tiếng: “Con nhìn nó dám đánh trả sao?”
Sau khi Trân Trân ra khỏi nhà thì đến thẳng nhà thầy giáo Tiết, Tiết Phàm. Cô gõ cửa nhà Tiết Phàm, sau đó chào hỏi người nhà anh ta. Mọi người cũng nhiệt tình chào hỏi cô: “Ôi, Trân Trân về rồi sao?”
Trân Trân đáp lời, không tránh được bị kéo lại hỏi chuyện trong thành phố. Mọi người đều tò mò cuộc sống ở thành phố lớn là như thế nào.
Trân Trân nói chuyện với bọn họ xong thì nói rõ mục đích đến: “Thầy giáo Tiết có ở nhà không? Tôi muốn tìm anh ấy mượn ít sách.”
Mẹ Tiết nói: “Nó ra ngoài rồi, lát nữa sẽ quay về.”
Vừa mới nói xong thì Tiết Phàm đẩy cửa từ bên ngoài đi vào. Trân Trân thấy anh ta về thì vội vàng đứng dậy chào hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-127.html.]
Tiết Phàm gặp Trân Trân thì cũng mỉm cười chào hỏi: “Chị dâu ba, chị về rồi sao?”
Trân Trân đáp lời: “Đúng vậy, tôi muốn tìm cậu mượn chút sách về đọc, chỗ này của cậu có không?”
Làm giáo viên thì đương nhiên phải có sách.
Tiết Phàm dẫn Trân Trân đi vào, nói với cô: “Chị đến nhìn xem chị muốn đọc sách gì. Hai ngày trước tôi còn đến thư viện trên huyện mượn mấy quyển, chị thích thì cứ lấy về mà đọc.”
Thực ra Trân Trân cũng không biết bản thân có thể xem sách gì. Trên bàn sách của Tiết Phàm có không ít sách, nhưng so với Thị Hoài Minh thì ít hơn rất nhiều.
Trân Trân nhìn một lúc rồi nói: “Cậu có thể giới thiệu cho tôi một quyển được không, tôi cũng vừa mới học chữ cách đây không lâu.”
Tiếp Phàm suy nghĩ, quét một vòng đống sách trên bàn. Sau đó anh ta rút ra hai quyển sách trong chồng sách, đưa đến tay Trân Trân rồi nói: “Hai quyển này chắc sẽ được đó.”
Trân Trân cầm lấy sách, nhìn một chút, một cuốn tên “Thép đã tôi thế đấy!”, một quyển là “Khổ thái hoa” [1].
Tiết Phàm nói với cô “Thép đã tôi thế đấy!”, là của tác giả nước ngoài, “Khổ thái hoa” là sách của tác giả Trung Quốc, đều là sách nói về Cách mạng. Đương nhiên trong sách cũng có nói đến tình yêu, tình thân, tình hữu nghị.
Trân Trân hơi do dự, cầm lấy “Khổ thái hoa”: “Để tôi đọc cuốn này trước, đọc hết tôi lại đến đổi.”
Tiết Phàm mỉm cười với cô: “Được thôi, chị dâu ba cứ cầm lầm mà đọc.”
Trân Trân cầm sách, lại hỏi: “Có gì không hiểu có thể đến hỏi cậu không?”
Tiết Phàm là giáo viên chính là làm mấy việc này, rất vui vẻ đồng ý: “Được thôi.”
Trân Trân cầm sách ra ngoài, chào hỏi người trong nhà rồi rời đi.
Tiết Phàm đưa cô ra cổng, lại hỏi cô một câu: “Anh ba ở trong thành phố rất tốt chứ.”
Trân Trân gật đầu: “Ừ, bây giờ anh ấy ở trường quân đội, thuộc diện xóa mù chữ cao cấp, giống như sinh viên vậy.”
Tiết Phàm nói một cách hâm mộ: “Thật tốt quá, vẫn là anh ba giỏi.”
Nói xong anh ta lại hỏi Trân Trân: “Anh ba dạy chị đọc chữ sao?”
Trân Trân gật đầu với anh, nhưng không tiếp lời nữa.
Tiết Phàm nói chuyện phiếm với Trân Trân vài câu rồi để cô đi. Mà cô vừa đi thì trong nhà Tiết Phàm đột nhiên có tiếng bàn tán: “Sao đột nhiên lại về một mình chứ? Thật không bình thường.”