Cô vợ của sĩ quan - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-09-07 13:42:16
Lượt xem: 57
Buổi sáng Thị Hoài Minh đúng giờ tỉnh dậy, anh không thấy Trân Trân như thường lệ. Anh đúng giờ đi huấn luyện buổi sáng, huấn luyện về vẫn không thấy Trân Trân đâu. Anh đến nhà ăn mua cơm về, gõ cửa phòng cô gọi cô ra ăn cơm thì cô cũng không lên tiếng.
Thị Hoài Minh không gọi được Trân Trân, chỉ đành tự mình ăn. Ăn xong thì anh lại đến trước cửa phòng cô, nói: “Anh đi học, cơm bỏ trong nồi giữ ấm cho em đó.”
Trân Trân nằm trên giường không lên tiếng. Cô nghe được tiếng Thị Hoài Minh ra ngoài mới đứng dậy. Sau khi đứng dậy, cô tìm trong tủ quần áo một bộ quần áo cũ mang từ nông thôn lên mặc vào.
Sau khi mang áo quần chỉnh tế, chải tóc xong thì nghe được tiếng đập cửa vang lên, cũng nghe được giọng Ngô Đại Phượng: “Trân Trân, có ở nhà không, chị là chị dâu Đại Phượng của em đây.”
Trân Trân sửa sang lại biểu cảm, đi ra ngoài mở cửa.
Ngô Đại Phượng thấy cô thì nói ngay: “Chị ở nhà đang chuẩn bị nhào bột thì phát hiện lần trước quên để lại bột nở. Chị đây không phải không có chỗ khác có thể mượn mà, trong nhà em có không?”
“Có ạ.”
Ngô Đại Phượng nói: “Vậy cho chị mượn dùng đi, dùng xong chị mang trả em.”
“Vâng ạ.” Trân Trân gật đầu.
Trân Trân xoay người, Ngô Đại Phượng theo sau cô đi vào. Vừa vào cửa, Ngô Đại Phượng còn nói: “Sao hôm nay em lại mang quần áo cũ mang từ nông thôn đến vậy?”
Trân Trân vẫn đi vào bếp lấy bột nở, không trả lời. Cô ta lại tự nói tiếp: “Chị vẫn quen em mặc như thế này, mặc như vậy mới đúng. Chúng ta là người nông thôn, nên giản dị mộc mạc mới đúng.”
Từ đầu đến cuối Trân Trân không hề tiếp lời cô ta.
Cô cầm bát bột nở đưa đến trong tay Ngô Đại Phượng, nói: “Chị cứ cầm lấy mà dùng, không cần trả lại đâu.”
Ngô Đại Phượng vươn tay nhận lấy cái bát: “Khách sáo làm gì nữa, chắc chắn sẽ trả em. Không trả sau này em không làm bánh nướng nữa sao?”
Trân Trân ừ một tiếng: “Không nướng nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-120.html.]
Nói chuyện đến lúc này Ngô Đại Phượng mới phát hiện Trân Trân có gì đó không đúng. Cô ta nhìn chằm chằm Trân Trân một lúc, ối lên một tiếng, nói: “Em sao vậy? Sao mắt lại đỏ như vậy chứ? Đã sưng lên rồi.”
Nhìn dáng vẻ như là ấm ức gì đó, khóc cả một đêm không ngủ.
Trân Trân khịt mũi nhẹ: “Không có việc gì đâu ạ, vừa rồi đốt lò bị khói hun thôi.”
Lúc đốt lò thực sự sẽ hun vào người, có thể hun đến mức chảy nước mắt ròng ròng. Ngô Đại Phượng cũng không nghĩ nhiều, nói chuyện phiếm với Trân Trân hai câu rồi cầm bột nở về nhà.
Sau khi Ngô Đại Phượng đi thì Trân Trân xoay người đi vào bếp, lấy đồ ăn sáng trong nồi nhôm ra ăn. Cơm nước xong xuôi, rửa bát đũa, cô đóng lò, thổi tắt lửa, sau đó về phòng thu dọn hành lý.
Lúc cô đến không mang nhiều đồ nên dọn dẹp cũng rất nhanh. Thu dọn đồ đạc xong cô lên giường ngồi một lúc.
Năm phút sau, cô đeo túi ra cửa.
Cả buổi sáng Thị Hoài Minh ngồi trong phòng học thì tâm trí có hơi không tập trung. Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài Trân Trân đến thành phố lại bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ với anh như vậy. Trong lòng anh rất phiền não.
Hà Thạc nhìn anh không yên lòng, nghỉ giữa giờ bước đến trước mặt anh, thấp giọng trêu ghẹo: “Tôi nói có phải đêm qua cậu hưng phấn quá mức không? Đến bây giờ còn chưa bình tĩnh lại được? Đều là đàn ông mà, lần đầu tiên, dễ hiểu thôi.”
Tối hôm qua sau khi Trân Trân và A Văn đi, Lý Sảng kể cho anh Trân Trân chuẩn bị cho Thị Hoài Minh một bất ngờ lớn.
Lý Sảng vô cùng tự tin, nói tối hôm qua Thị Hoài Minh và Trân Trân nhất định sẽ thành công.
Thị Hoài Minh không có tâm trạng nói đùa với Hà Thạc. Anh lạnh giọng đáp trả Hà Thạc: “Có gì để hưng phấn chứ?”
Hà Thạc hạ giọng thấp hơn nữa: “Con mẹ nó, cậu giả vờ cái gì được? Tiểu Miên Hoa mặc như vậy rồi mà cậu nhịn được sao?”
Trong đầu anh thoáng xuất hiện hình ảnh mặc sườn xám tối qua của Trân Trân. Anh hít thở một hơi, vẫn nghiêm mặt, không tiếp tục tiếp chuyện Hà Thạc.
Hà Thạc thấy anh không nói gì thì còn nói với anh: “Cậu cứ cố gắng giả vờ đi.”