Cô vợ của sĩ quan - Chương 115
Cập nhật lúc: 2024-09-07 13:27:33
Lượt xem: 83
Cơm nước xong xuôi, đi từ nhà ăn ra, hai người dọc theo con đường lúc đi đến để về nhà. Đến nơi Lý Sảng cũng không về nhà mình, nhìn Trân Trân cũng ở một mình nên cô ấy cũng theo đến nhà Trân Trân, vào phòng cô cùng đọc sách tâm sự.
So sánh với lúc vừa đến thành phố, Trân Trân thực sự đã tiến bộ vượt bậc. Lý Sảng nói chuyện mấy câu trên sách với cô thì không nhịn được mà cười nói: “Thị Hoài Minh nhà em đúng là có năng lực đó, thực sự là đã kèm cặp dạy dỗ em rất tốt.”
Trân Trân nói: “Anh ấy vẫn luôn như vậy, chuyện đã xác định cần làm thì nhất định phải làm cho tốt nhất có thể.”
Lý Sảng lại cảm thán: “Cậu ấy thực sự không phải người bình thường, người bình thường nên giống như lão Chu.”
Hai người đang nói chuyện thì chợt nghe trên cửa vang lên tiếng đập cửa. Lý Sảng nghi ngờ: “Ôi? Là Ngô Đại Phượng sao? Vừa nhắc đến lão Chu thì Ngô Đại Phượng đến đây rồi sao?”
Trân Trân đứng dậy, nói: “Chắc không phải đâu, chị dâu Đại Phương không gõ cửa như vậy.”
Cô đi đến mở cửa, lúc mở cửa ra thì đột nhiên ngây cả người. Bởi vì người đứng ngoài cửa là cô gái mà lúc trưa cô và Lý Sảng gặp được ở nhà ăn. Không đợi Trân Trân mở miệng mà Tưởng Lâm đã mỉm cười nói trước: “Đây là vợ đoàn trưởng Thị Hoài Minh sao?”
Trân Trân gật đầu với cô ta, đáp lời: “Đúng vậy, nhưng anh ấy không có ở nhà.”
Tưởng Lâm vẫn cười, đưa sách trong tay đến trước mặt Trân Trân: “Anh ấy không có ở nhà nên đưa cho chị cũng được. Chị chắc là vợ anh ấy đúng không? Đây là sách anh ấy cần tìm, đúng lúc trong nhà tôi có cho nên đưa đến cho anh ấy.”
Thị Hoài Minh tìm cô ta mượn sách sao? Bọn họ cùng nhau trò chuyện về sách vở sao?
Trân Trân vươn tay nhận sách, lên tiếng đáp lời: “Chờ anh ấy về tôi sẽ đưa cho anh ấy.”
Tưởng Lâm cũng không nói gì khác, khách sáo nói một câu: “Được thôi, vậy tôi không làm phiền chị nữa.”
Nói xong cô ta xoay người đi, dưới ánh nắng mặt trời chạy vài bước.
Trân Trân nhíu mày nhìn quyển sách trong tay, hơi ngây ra rồi đóng cửa quay vào nhà.
Lý Sảng ở trong nhà vươn đầu ra thấy được chuyện bên ngoài, trong lòng cũng hiểu được vì sao lúc ở nhà ăn Trân Trân hỏi cô gái đó là ai. Hóa ra là có liên quan đến Thị Hoài Minh. Lý Sảng nhìn Trân Trân ngồi xuống thì hỏi cô: “Cô ta quen biết Thị Hoài Minh sao?”
Trân Trân bỏ quyển sách trong tay xuống bàn sách, lắc đầu, nói: “Em cũng không biết, trước đó em từng thấy hai lần, cô ấy về với anh ba, chắc là bạn bè đó.”
Lý Sảng cười nhạo: “Đều đã kết hôn rồi, bạn bè gì chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-115.html.]
Trân Trân có hơi khó thở: “Cô ấy là sinh viên mà, chắc chắn có chuyện để nói với anh ba.”
Từ trong biểu cảm và giọng nói của Trân Trân, Lý Sảng nhìn ra cảm xúc che giấu bên trong của cô. Thế là cô ấy nói: “Sinh viên thì có gì hiếm lạ chứ, em đừng cảm thấy bọn họ ghê gớm. Em cứ nghiêm túc đọc sách vài năm thì cũng không kém gì sinh viên, từng tự hạ thấp bản thân mình.”
Trân Trân biết Lý Sảng cố ý nói vậy để trong lòng mình dễ chịu hơn. Thế là cô mỉm cười gật đầu với Lý Sảng: “Dạ.”
Lý Sảng liếc lên bàn sách, nói một cách thẳng thắn: “Chờ tối nay Thị Hoài Minh về, em chụp quyển sách này lên đầu cậu ấy, hỏi đến cùng là cậu ấy muốn làm gì? Chị không phải nói phong kiến, nam nữ không thể kết bạn được, nhưng bây giờ cậu ấy đã có vợ rồi, là người có gia đình, vậy thì nhất định phải chú ý phương diện này.”
Trân Trân nhìn Lý Sảng, mấp máy môi rồi mỉm cười nói: “Em không dám.”
Lý Sảng nhìn cô: “Vì sao mà không dám chứ? Em mạnh mẽ lên cho chị.”
Lý Sảng ở nhà Trân Trân cho đến tận khi Hà Thạc về mới về nhà.
Trân Trân một mình ở trong nhà sẽ đọc sách, sau đó đến giờ thì đến nhà ăn ăn cơm. Ăn xong cơm tối quay về thì vẫn ngồi đọc sách.
Ước chừng tầm tám giờ tối, Thị Hoài Minh xong việc quay về. Trân Trân nhìn anh vào cửa, chào hỏi anh một tiếng rồi hỏi: “Ăn cơm tối rồi sao?”
Thị Hoài Minh gật đầu: “Ăn rồi.”
Ăn rồi thì không cần phải nấu nữa.
Thị Hoài Minh vào bếp rót chén nước uống, uống xong thì vào gian phòng ngồi xuống. Anh vừa ngồi xuống bên cạnh bàn viết chữ, liếc mắt thấy quyển sách trên bàn liền quay đầu nhìn Trân Trân, hỏi một câu: “Quyển sách này ở đâu ra vậy?”
Trân Trân trả lời anh: “Là bạn anh đưa đến.”
Thị Hoài Minh vẫn nghi ngờ: “Bạn nào chứ? Hà Thạc sao?”
Trân Trân nhìn anh: “Là nữ, sinh viên, con gái hiệu trưởng.”
Tưởng Lâm sao?
Thị Hoài Minh có hơi ngây ra. Đụng trúng ánh mắt Trân Trân, anh lại nói: “Anh không tìm cô ấy mượn sách.”
Trân Trân ừ một tiếng nhẹ nhàng, không tiếp lời nữa.