Cô vợ của sĩ quan - Chương 114
Cập nhật lúc: 2024-09-07 13:24:33
Lượt xem: 69
Ở nhà học hành nửa ngày. Chạng vạng tối, nhắm lúc Lý Sảng tan làm quay về, Trân Trân chạy đến sát vách tìm cô ấy. Cô kéo Lý Sảng vào trong phòng, thì thầm với cô ấy, thấp giọng kể lại tất cả chuyện tối qua, sáng nay và cả buổi trưa nữa, đều nói hết với cô ấy. Còn kể lúc mình làm những chuyện kia thì mặt đỏ như mặt trời nhỏ.
Lý Sảng nghe xong cũng nhỏ giọng nói với cô: “Đừng nóng vội, chuyện này ai mà vội vàng người đó sẽ thua trước. Mặc dù là chúng ta chủ động nhưng cũng không thể ở thế thua được, nhất định phải để cậu ấy không nhịn được mà nói ra trước.”
Trân Trân nín thở suy nghĩ một lát, trịnh trọng gật đầu hai lần với Lý Sảng. Cô nghe Lý Sảng cũng nhẫn nhịn, không suy nghĩ lung tung nữa. Cô và Thị Hoài Minh vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày, ăn cơm, học hành, đọc sách, nói chuyện nội dung trong sách. Bây giờ giữa bọn họ đã có thêm chủ đề nói chuyện chung, đó là sau khi đọc sách xong sẽ nói về cảm tưởng, và lý giải của mình. Mỗi lần đọc xong, trò chuyện với Thị Hoài Minh như vậy thì Trân Trân sẽ có thêm càng nhiều thu hoạch. Cô bắt đầu sùng bái những con người viết sách, phải có đầu óc như thế nào mới viết được ra những tư tưởng như thế này chứ? Bọn họ còn khiến những người khác suy nghĩ cùng bọn họ, đúng thực sự là rất giỏi.
Mấy ngày tiếp theo, Trân Trân cũng không xoắn xuýt rốt cuộc Thị Hoài Minh nghĩ như thế nào nữa. Cô vẫn sống chung với Thị Hoài Minh như bình thường, đương nhiên nếu có cơ hội cũng sẽ gia tăng tiếp xúc thân mật. Nhưng thân mật lắm cũng chỉ là kéo tay, hoặc lúc nghe anh giảng bài thì nghiêng người xích lại gần anh. Trong cuộc sống cũng không xảy ra chuyện gì khác biệt, nhưng chạng vạng tối thứ năm, Trân Trân lại thấy cô gái váy đỏ áo trắng cùng Thị Hoài Minh sóng vai về nhà. Hôm nay cô gái đó mặc áo sơ mi sọc và váy hai dây, cười lên lông mi vẫn cong cong. Lần trước lúc nhìn thấy Trân Trân cũng không quá để ý, nhưng lại gặp lần thứ hai, cô liền đứng bên cửa sổ ngây ra một lúc lâu. Thị Hoài Minh sóng vai với cô ta đi bộ nói chuyện, hình ảnh hai người đi bên nhau nhìn vô cùng hài hòa. Hai người vẫn đi đến một chỗ rồi tách nhau ra, Thị Hoài Minh đi về nhà.
Nghe được tiếng mở cửa, Trân Trân tỉnh táo lại, quay người nhìn về phía cửa, chào hỏi Thị Hoài Minh rồi quay người đi vào bếp. Cô không muốn Thị Hoài Minh cảm thấy cô đang nhòm ngó cuộc sống của anh, mà hai người đi cùng nhau trò chuyện rất bình thường, cho nên cô cũng không hỏi chuyện cô gái kia. Cô vẫn như bình thường, nói chuyện học hành với Thị Hoài Minh. Cô cảm thấy mình không thèm để ý chuyện này.
Nhưng ban đêm kéo đèn nằm lên giường thì trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Thị Hoài Minh và cô gái kia đi cùng nhau nói chuyện. Cô cũng biết là không có gì, đây là một chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng không khống chế được, bắt đầu buồn. Trong đêm tối mịt mờ, cô hít thở sâu, nghiêng người vùi mặt vào trong gối. Sau khi không thở được khó chịu, cô lại lật người qua bên khác, rồi cứ lật qua lật lại một lúc lâu.
Chủ nhật.
Thị Hoài Minh nhận nhiệm vụ ra ngoài làm việc, không ở nhà. Trân Trân ở nhà một mình đọc sách một lúc lâu, trời quá nóng, không muốn nấu cơm, giữa trưa cầm phiếu lương thực đến nhà ăn. Lúc ra ngoài thì trùng hợp đụng phải Lý Sảng. Trong tay Lý Sảng cầm hộp cơm, nhìn dáng vẻ cũng là chuẩn bị đi mua cơm. Hai người chào hỏi nhau, Lý Sảng hỏi Trân Trân: “Em đây là muốn đi đâu?”
Trân Trân nói: “Em đến nhà ăn ăn cơm.”
Lý Sảng nghĩ lại thấy mua cơm cũng phiền phức nên cất hộp cơm về. Cô ấy cùng Trân Trân ra ngoài, đến nhà ăn, trên đường thì chọn chỗ có bóng cây mà đi. Trân Trân hỏi Lý Sảng: “Anh Hà và Tử Nhiên không ở nhà sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-114.html.]
Lý Sảng đáp lời: “Bên nhà cha mẹ anh ấy có việc nên anh ấy đi giải quyết, chị không muốn mệt mỏi nên không đi.”
Nói xong cô ấy lại hỏi Trân Trân: “Thị Hoài Minh nhà em đâu?”
Trân Trân nói: “Nhận nhiệm vụ gì đó, ra ngoài làm việc.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến nhà ăn, gọi xong cơm thì ngồi xuống ăn cơm.
Vừa ăn hai miếng, Trân Trân ngẩng đầu, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cửa sổ gọi cơm. Cô nhìn một lúc lâu, nuốt xuống cơm trong miệng rồi hỏi Lý Sảng: “Chị dâu, cô gái đó là ai vậy? Trước đây chưa gặp bao giờ.”
Lý Sảng thuận theo hướng Trân Trân chỉ nhìn qua, nhìn thấy cô gái đứng ở cửa sổ mua cơm. Nhìn một lúc lâu, cô ấy quay đầu nói với Trân Trân: “Hình như là con gái hiệu trưởng, là sinh viên đại học, học đại học ở nơi khác, được nghỉ quay về, cho nên lúc trước em chưa gặp.”
Mấy người như Thị Hoài Minh khá đặc biệt, không giống như sinh viên bình thường, không có ngày nghỉ, mỗi ngày vẫn phải huấn luyện, lên lớp như bình thường.
Cô ấy không biết vì cái gì mà Trân Trân lại hỏi đến Tưởng Lâm, thế là hỏi lại Trân Trân: “Sao vậy?”
Trân Trân lắc đầu, khẽ cười rồi nói: “Không có gì.”
Đương nhiên Lý Sảng nhìn ra cô có chuyện nhưng không hỏi lại, chỉ quay đầu nhìn cô gái kia.