"Cô Tổ Ba Tuổi, Ôm Bình Sữa Bói Toán Được Mạng Yêu Chiều" - Chương 88: Bụng bảo muốn ăn cơm
Cập nhật lúc: 2025-06-30 08:20:07
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm, khán giả đã canh livestream từ lâu liền bị Tô Thần Phi làm cho "ngán tận cổ".
[Yue, Tô Thần Phi hình như biết mình đẹp trai, nhưng hắn không cần phải biết mình đẹp trai như vậy đâu!!]
[Đúng là, vốn dĩ tôi định khen da dẻ Tô Thần Phi buổi sáng thật đẹp, tóc rối bù, mang chút phong cách bụi đời, vẫn đẹp trai như thường, nào ngờ hắn lại bắt đầu diễn trò.]
[Không có Tiểu Cô Nãi Nãi, Tô Thần Phi lập tức chuyển sang chế độ "dầu mỡ", Tiểu Cô Nãi Nãi ở đâu rồi? Mau ra cứu lấy đôi mắt chúng tôi!]
Nhân viên đoàn làm phim rõ ràng cũng bị Tô Thần Phi làm cho "ngán", "Ực" một tiếng rồi nghe chỉ đạo của đạo diễn Hồ từ tai nghe.
"Chỉ quay cậu, đạo diễn Hồ đã đồng ý, bảo cậu làm gì đó để giữ nhân khí livestream, không thì mọi người sẽ chạy hết sang xem Cố U U mất."
Nhân viên hoàn toàn lặp lại lời của đạo diễn Hồ.
Tô Thần Phi nghe xong liền nhíu mày, không được, làm sao có thể để nhân khí của Tiểu Cô Nãi Nãi bị Cố U U cướp mất?
Hắn lập tức vuốt tóc, bước vào nhà vệ sinh: "Đợi tôi, cứ quay tôi là được."
Khi Tô Thần Phi bước ra khỏi nhà vệ sinh, khán giả vốn định rời đi vì không có bé đáng yêu để xem, lập tức thu tay lại.
Tô Thần Phi hắn ta lại không mặc áo!!
Thân hình đẹp đẽ của chàng trai trẻ từng xuất hiện trên xe tải nông thôn trước đó, một lần nữa hiện lên trên màn hình. Lần này đứng thẳng, cơ bắp càng rõ ràng, eo thon, đường nét cơ thể trông rất dễ chịu.
[Trời ơi, sao lại có người đàn ông không giữ "nam đức" như vậy, tại sao lại xuất hiện trên màn hình mà không xuất hiện trong lòng tôi?]
[Người này rõ ràng rất hiểu suy nghĩ của chúng ta mà, hu hu, sao lại có cơ bắp đẹp như vậy chứ.]
[Các bà mẹ bỉm sữa không thể xem cái này hu hu, nhưng thật sự rất thèm!]
Tô Thần Phi thản nhiên bước vào bếp, kiểm tra đồ dự trữ rồi lại ra ngoài, mượn ô của nhân viên để đi mượn gạo mì. Trời mưa, không biết phải làm nhiệm vụ gì để trả nợ lương thực cho ông Triệu bà Triệu.
Nhân viên vẫn kiên trì quay cảnh mưa, nhưng trong lòng vẫn nhớ phải quay Miên Miên.
Cơ bắp Tô Thần Phi đẹp thật, nhưng anh ta cũng là fan cứng của Tiểu Cô Nãi Nãi, vẫn muốn quay bé bỏng đáng yêu kia!
Bé bỏng đáng yêu mà nhân viên nhớ nhung, lúc này vẫn đang ngủ.
Trữ Dịch cũng nằm cùng, nắm tay Miên Miên nghe tiếng mưa, yên lặng.
Thể chất cậu đặc biệt, nhà thường cho cậu sống ở nơi ít mưa. Một khi dự báo thời tiết nói sắp mưa, sẽ lập tức chuyển đi nơi khác.
Trữ Dịch chưa bao giờ được yên lặng nghe tiếng mưa như vậy.
Cảm giác rất mới lạ, cậu chăm chú nghe một lúc, rồi nghiêng đầu nhìn Miên Miên.
Miên Miên đang ngủ, tóc xõa ra, gương mặt bầu bĩnh đỏ hồng, khác hẳn vẻ đáng yêu lúc thức.
Trữ Dịch ngón tay hơi động, bàn tay nhỏ không nhịn được muốn chạm vào má Miên Miên. Mỗi lần nhìn nghiêng gương mặt bé, cậu luôn cảm thấy má Miên Miên mềm như kẹo bông.
Nhưng ngay khi tay cậu chạm vào má Miên Miên, cửa mở ra.
Bạch Bạch cái mặt sói nhỏ chui vào phòng, nhảy phốc lên giường.
Thấy tay Trữ Dịch đang đặt cạnh má Miên Miên, đôi mắt chó vốn hiền lành của Bạch Bạch lập tức chuyển sang dữ tợn của sói, vung móng về phía Trữ Dịch.
Đứa trẻ người này, Bạch Bạch nghĩ dù không dùng móng cũng có thể dạy cho Trữ Dịch một bài học.
Ai bảo Trữ Dịch dám chạm vào má Miên Miên!
Nhưng ngoài dự đoán của Bạch Bạch, Trữ Dịch lại nắm được móng của nó, lực rất mạnh.
"Đừng ồn." Trữ Dịch lặng lẽ nói, "Miên Miên đang ngủ, không được đánh thức bé."
Người tuy nhỏ, nhưng gương mặt lạnh lùng lại rất có khí thế.
Bạch Bạch nhìn Miên Miên, rồi nhìn Trữ Dịch, tức giận nằm phủ phục trên bụng Miên Miên. Vì Miên Miên, Bạch Lang Vương không thèm chấp nhặt với con người!
Thế là, Miên Miên mở mắt, sau khi hết mơ màng, liền phát hiện bên phải có Trữ Dịch, bên trái có Bạch Bạch.
"Á." Bé ngơ ngác nhìn trái rồi nhìn phải, "Sao các người lại ở đây?"
Bạch Bạch lập tức cọ cọ vào mặt Miên Miên, ấm ức kể lể.
"Ừm, ngươi nói người đó bị bắt rồi, ta biết rồi." Miên Miên nghe xong báo cáo của Bạch Bạch, lại nhìn Trữ Dịch: "Tiểu ca ca, có phải vì trời mưa nên người mới ở đây không?"
"Ừ." Trữ Dịch liếc nhìn Bạch Bạch đang làm nũng, trả lời Miên Miên, khẽ nói, "Lần đầu tiên ta nghe tiếng mưa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-to-ba-tuoi-om-binh-sua-boi-toan-duoc-mang-yeu-chieu/chuong-88-bung-bao-muon-an-com.html.]
Miên Miên cười: "Tiếng mưa rất hay đấy, thích hợp nhất để ngủ rồi."
Bé nhìn ra cửa sổ, bàn tay nhỏ bấm tính một hồi, rồi nhíu mày.
Lạ thật, trận mưa lớn này giống hệt trận mưa bất chợt hôm qua, tính mãi cũng không ra lúc nào tạnh.
Chẳng lẽ hung hiệu vẫn chưa qua? Nhưng trận pháp khí vận đã bị phá rồi, còn có chuyện xấu gì nữa chứ?
Ùng ục—
Miên Miên đang suy nghĩ, bụng bé liền phát ra tiếng.
Ngủ đến tận 9 giờ, bé đói rồi, liền xấu hổ ôm bụng: "Tiểu ca ca, bụng bảo muốn ăn cơm rồi, chúng ta dậy đi."
Trữ Dịch gật đầu.
Hai đứa trẻ nắm tay nhau, ra ngoài vệ sinh cá nhân.
Vừa xong xuôi, liền gặp Tô Thần Phi đang đeo tạp dề, bưng bát đi về phòng phòng.
"Thất điệt tôn, sao người không mặc áo vậy?" Một lớn một nhỏ gặp nhau ở góc hành lang, Miên Miên ngây thơ hỏi.
Tô Thần Phi thấy Miên Miên đã dậy, mỉm cười dịu dàng: "Thất điệt tôn thấy nóng quá, nên cởi áo ra."
[Ha ha cuối cùng cũng thấy Tiểu Cô Nãi Nãi, nam nhi nấu ăn tuy cũng thú vị, nhưng có thêm bé đáng yêu càng thú vị hơn.]
[Tiểu ca lạnh lùng Trữ Dịch nắm tay Miên Miên kìa, sao lạ vậy, hai đứa nhỏ này làm gì thế?]
[Tôi cũng phát hiện rồi, hai đứa nhỏ này thân thiết quá ha ha.]
[Ôi, tiếc là hai cha con nhà họ Trữ là người thường, dù có thân với Miên Miên, sau khi quay xong chương trình chắc cũng phải xa nhau nhỉ?]
Khán giả thích xem hai đứa trẻ thân thiết bắt đầu lo lắng cho tương lai.
"Ừ, thì ra là vậy." Miên Miên nhìn bát Tô Thần Phi đang bưng, "Hôm nay chúng ta ăn mì à?"
Tô Thần Phi gật đầu: "Đúng vậy, mì thịt trứng."
Miên Miên nghe xong, vui vẻ: "Tuyệt quá, ăn mì nào."
Ba người ngồi vào bàn ăn, Miên Miên ăn ngon lành, bên cạnh Trữ Dịch cũng có một bát.
Ăn xong, Miên Miên xoa bụng tròn, lo lắng nhìn ra cửa sổ.
Mưa vẫn rơi.
"Mãi mưa thế này, không tốt." Bé lẩm bẩm, "Miên Miên không biết bao giờ mới tạnh, lạ thật."
Tô Thần Phi thấy Miên Miên lo lắng, cười nói: "Tiểu Cô Nãi Nãi, không làm nhiệm vụ cũng không sao, rau dại hái trước đó vẫn còn, chúng ta mượn ông Triệu bà Triệu ít lương thực, vẫn có cơm ăn, đừng lo."
Miên Miên lắc đầu: "Miên Miên không lo ăn, Miên Miên lo hung hiệu."
Tô Thần Phi đỏ mặt.
Hắn lại nhớ đến hiểu lầm trước đó, vội dùng giọng dỗ trẻ con an ủi Miên Miên: "Chúng ta đã đánh bại bọn buôn người, lại phá hủy trận pháp, chuyện xấu chắc đã giải quyết hết rồi, người đừng buồn nữa."
Lời an ủi của Tô Thần Phi không có tác dụng, Miên Miên vẫn lo lắng.
Bé kê ghế ngồi trước cửa, nhìn trời chằm chằm.
[Trời mưa thế này, nhiệm vụ thẻ tốt có lẽ cũng không làm được, người già trong làng trời mưa cũng không thích ra ngoài.]
[Nhân tiện, làng này có nên sửa đường không? Làng quê tôi đã lát đường bê tông, nông thôn mới, sạch sẽ đẹp đẽ.]
[Ai bỏ tiền ra sửa? Thường thì chính phủ hỗ trợ một phần, dân làng tự góp một phần, nhưng toàn người già, lấy đâu ra tiền?]
[Đạo diễn Hồ không nghĩ chuyện khác sao? Tất cả khách mời đều nhìn mưa chán chết.]
Phiêu Vũ Miên Miên
Khi khán giả phàn nàn chương trình nhạt nhẽo, giọng đạo diễn Hồ vang lên.
"Xét thấy trời mưa không làm nhiệm vụ đổi thẻ tốt được, mời tất cả khách mời tập trung tại nhóm Tô Thần Phi, chúng ta sẽ chơi trò chơi tuổi thơ để kiếm thẻ tốt."
Miên Miên lúc này không có tâm trạng chơi game.
Bé nhíu mày, nghĩ xem hung hiệu rốt cuộc là gì, đến nỗi Cố U U mặc áo mưa ếch chạy đến trước mặt cũng không để ý.