Lời của Liễu Tịch khiến Lăng Tiêu lập tức trầm mặc.
Nếu Thiên Ma thực sự đáng sợ như Liễu Tịch , thì một khi Thiên Ma xuất thế, còn phân biệt gì nhân giới và yêu giới nữa? Chẳng tất cả đều sẽ trở thành mồi ngon của Thiên Ma ?
Lăng Tiêu dám tưởng tượng, một Thiên Ma chỉ cần tỏa khí tức thể mang đến cái chết, rốt cuộc sức mạnh kinh khủng đến mức nào.
" chuyện liên quan đến Tô Miên Miên? Cô bé là Linh Đồng tiên thiên ... Không lẽ nào, trong tương lai cô bé sẽ biến thành Thiên Ma?"
Lời suy đoán của Lăng Tiêu khiến Liễu Tịch cũng cảm thấy kinh ngạc.
"Cách nghĩ của Lăng Tiêu đạo trưởng... thật sự khiến sợ hãi." Vị hòa thượng hiền từ dường như chợt nhớ điều gì, dừng một chút mỉm lắc đầu tiếp tục, " đạo trưởng yên tâm, Tô Miên Miên là Thiên Ma, lão nạp chỉ hướng dẫn cô bé tấm lòng đại ái mà thôi."
"Đại ái? Tại khiến Tô Miên Miên tấm lòng đại ái?" Lăng Tiêu hỏi ngược.
Liễu Tịch: "Bởi vì Tô Miên Miên là Linh Đồng tiên thiên, vốn dĩ trời đất ưu ái. Chỉ khi cô bé tấm lòng đại ái, mới thể mang phúc đến cho chúng sinh."
Nhận câu trả lời thỏa đáng, Lăng Tiêu mới yên tâm.
Đại ái gì đó, bản cũng . Chính vì mới du ngoạn khắp nơi, xem thế gian còn chuyện gì bất bình.
Tô Miên Miên là Thiên Ma thì , còn sợ trong tương lai cô bé sẽ trở thành Thiên Ma, nên Liễu Tịch mới cảm hóa cô bé từ sớm.
Xuất phát từ góc độ cá nhân, Lăng Tiêu thích Tô Miên Miên. Nếu thời điểm và lập trường phù hợp, thậm chí còn nhận cô bé đồ , dạy thêm vài chiêu kiếm thuật.
... tu vi hiện tại của Tô Miên Miên, vẻ cũng cần sư phụ nữa nhỉ?
Vậy thì cũng thể chỉ điểm vài chiêu, từng thấy đứa trẻ nào thiên phú kiếm thuật như cô bé, chỉ điểm vài chiêu cũng là điều nên .
Cuộc trò chuyện đêm khuya của hai , yêu nào . Tô Miên Miên đang bận yêu hoàng và học tập, càng hề .
Tấu chương và bài vở đè nặng lên đôi vai nhỏ của Miên Miên, lúc đầu cô bé cảm thấy gì, nhưng thời gian dài khiến mỗi ngày đều mệt mỏi, còng lưng.
May mắn là quy định thời gian nghỉ ngơi!
các thầy giáo để họ học hơn, trong kỳ nghỉ cũng giao bài tập chữ lớn, Miên Miên vẫn thể nghỉ ngơi.
Tiểu bánh bao cầm bút lông, mấy chữ tự vẽ mặt thành chú hề.
Cô bé chữ chút nào, ánh mắt khỏi rơi Liễu Tịch và Lăng Tiêu: "Hai thật là nhàn rỗi, tại hai chữ?"
Lăng Tiêu nhanh miệng trả lời: "Bởi vì chúng lớn , lúc nhỏ , , Liễu Tịch đại sư?"
Liễu Tịch gật đầu: "Lăng Tiêu đạo trưởng sai, lão nạp lúc bằng tuổi cháu, thực hành chữ ."
"Vậy đứa trẻ đều học chữ ?" Miên Miên cắn đầu bút, khuôn mặt nhăn nhó như quả khổ qua. Những thứ thể tự xuất hiện trong đầu cô bé ? Tại học chứ?
Liễu Tịch thấy Miên Miên phiền não, ôn hòa : "Học chữ, thể chuyện xưa, từ đó hiểu nhiều đạo lý. Vậy , và Lăng Tiêu sẽ cùng cháu ."
Miên Miên mở to mắt: "Ồ, đây là hai tự nguyện cùng Miên Miên đấy nhé, liên quan gì đến Miên Miên ."
Nói là , nhưng khuôn mặt tiểu bánh bao hiện rõ dòng chữ: "Mau cùng , hehe."
Có cùng , Miên Miên cảm thấy dễ chịu hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-to-ba-tuoi-om-binh-sua-boi-toan-duoc-mang-yeu-chieu/chuong-719-ong-bo-nay-nguoi-co-nhan-khong.html.]
Viết xong bài tập, cô bé liền tìm Tô Kỷ chơi.
Lần , hai đứa trẻ vẫn dẫn theo cha đến nhân giới. Tất nhiên, hai kẻ đuôi bám vẫn lẽo đẽo theo .
Có hai kẻ đuôi bám cũng cái lợi, ít nhất hai vẻ khá nổi tiếng. Dù họ chạy đến kinh thành, cũng kẻ nào dám gây rối, thậm chí còn vì Liễu Tịch mà đối xử đặc biệt lịch sự với họ.
Miên Miên cố ý đến kinh thành chơi, lúc ở làng, cô bé từng một nho sinh thi kể kinh thành nhiều trò vui và đồ ăn ngon, nên cứ nhớ mãi.
Lần tự đến kinh thành, Miên Miên tha hồ ăn uống. Ăn no nghỉ ngơi một chút, thức ăn nhanh chóng tiêu hóa nhờ linh lực, tiếp tục mua các loại bánh ngọt đắt tiền.
Phiêu Vũ Miên Miên
Vàng từ yêu giới ở nhân giới vẫn dùng , những món ăn đều Miên Miên mua bằng vàng.
Cô bé đang ăn ngon miệng, bỗng hai bên đường xuất hiện những binh lính mặc giáp, hô lớn: "Quý nhân xuất hành, dân chúng tránh đường!!!"
Người dân đường nhanh chóng tránh sang một bên, sợ chậm một chút sẽ xe ngựa đ.â.m .
Khí thế lớn như khiến tò mò ai đang đến. Miên Miên và Tô Kỷ cũng bên đường xem, hai đứa trẻ quá thấp nên lớn bế lên cho dễ .
Chẳng mấy chốc, một cỗ xe ngựa cực kỳ tinh xảo xuất hiện. Xe ngựa vốn đang thẳng, đến gần Miên Miên bỗng dừng .
Người bước xuống xe chính là Nhân Hoàng, ông Miên Miên với nụ dịu dàng: "Miên Bảo của ông, đến kinh thành tìm ông? Ông tìm cháu khổ quá."
Miên Miên thích Nhân Hoàng, nhăn mặt : "Đi , là cái tên kỳ quặc , Miên Miên chuyện với ."
Cô bé , nhưng Nhân Hoàng thì .
Thái giám bên cạnh Nhân Hoàng quát dân tránh đường, Nhân Hoàng nhanh chóng tiến đến mặt Miên Miên. Một binh lính chặn đường khiến cô bé thể chạy .
"Tiểu Miên Bảo, thể ông là kẻ kỳ quặc? Lần chia tay, ông nhớ cháu lắm."
Đường chặn, đông . Muốn chạy, chỉ thể dùng pháp thuật.
Miên Miên đang do dự, ánh mắt Nhân Hoàng bỗng rơi Khương Dao - đang bế cô bé.
"Đây, đây chẳng lẽ là Sâm Kỳ? Con ơi, tên của con cũng là do cha đặt đấy." Nhân Hoàng nở nụ đầy yêu thương.
Nhân Hoàng Khương Dao và Tô Sâm Kỳ khi phục sinh trong xác yêu quái hoán đổi giới tính. Ông chỉ bên cạnh Miên Miên và Tô Kỷ đều một nam một nữ theo, đoán đó là cha của hai đứa trẻ.
Sự nhiệt tình của Nhân Hoàng khiến Khương Dao ứng xử thế nào.
Cô lớn lên trong vòng tay đơn , gặp Tô Sâm Kỳ ở làng Hạnh Hoa yêu kết hôn. Không lâu đám cưới, cô lâm bệnh qua đời, trong ký ức cô hề nam giới nào.
Khương Dao liếc mắt hiệu cho Tô Sâm Kỳ thật sự, ánh mắt như : "Ông bố , ngươi nhận ? Không nhận thì đây."
Giờ thành yêu quái, cô mạnh hơn nhiều. Mấy tên lính chặn cô, dễ .
Tô Sâm Kỳ hiểu ý Khương Dao, hiệu bảo thẳng.
Khương Dao giả vờ sang một bên nhanh chóng vòng qua Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng sửng sốt, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh.
Ông hạ tự xưng ông và cha như , tại Tô Sâm Kỳ và Tô Miên Miên vẫn điều thế ?