"Cô Tổ Ba Tuổi, Ôm Bình Sữa Bói Toán Được Mạng Yêu Chiều" - Chương 306: Giờ Hắn Mãi Mãi Là A Vũ

Cập nhật lúc: 2025-07-11 08:12:22
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những ngôi nhà cũ kỹ từ 50 năm ở Bắc Thành vô cùng tồi tàn, điều cho thấy gia đình nhận nuôi Vĩnh Tuệ hề khá giả.

Ban đầu, vợ chồng họ đối xử với Vĩnh Tuệ , nấy. Chú tiểu mới bước chân đời ngây thơ vô tội, cũng thấy vui, thường xuyên hỏi bố nuôi: "Bố ơi, khi nào đón A Vũ về?"

Hai vợ chồng lúc đầu luôn "vài ngày nữa", cho đến khi Vĩnh Tuệ nghiêm túc hỏi: "Bố định đón A Vũ ?"

"A Thời , A Vũ chỉ là một con chim sẻ, trong thành phố nuôi chim sẻ . Con xem , nhà ngày nào cũng quét dọn, nếu A Vũ đến, nó sẽ bẩn khắp nơi, trong nhà sẽ hôi."

" , bên ngoài còn nhiều kẻ , nếu thấy con luôn chơi với một con chim, họ sẽ hại nó."

Vĩnh Tuệ lẩm bẩm: "A Vũ chim của con, A Vũ tự do, con A Vũ cũng nếm thử thịt, ngon lắm."

Về , chú tiểu nhỏ dần nhắc đến A Vũ nữa, chỉ thỉnh thoảng rắc hạt gạo ngoài cho những chú chim.

Rồi một ngày, hai vợ chồng đưa đến bệnh viện, bác sĩ thông báo vợ thai, vài tháng nữa thể tái khám.

Hai vui mừng khôn xiết, ánh mắt họ Vĩnh Tuệ đổi từ khoảnh khắc đó.

Vĩnh Tuệ thấy họ bàn bạc: "Nếu là con gái thì vẫn để A Thời ở , con gái cũng cần trai kiếm tiền nuôi nó."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Nếu là con trai thì cũng giữ , dù cũng thiếu miếng ăn. Sau vẫn bắt Vĩnh Tuệ phụ nuôi em."

Lúc , Vĩnh Tuệ mới năm tuổi.

Đứa trẻ tóc, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, thể thấy sẽ trở thành một trai tuấn tú.

Ký ức đến đây bỗng phủ một màu u ám.

Một đêm, khi Vĩnh Tuệ đang ngủ, đàn ông gọi là cha bước phòng.

"Ái chà!" Miên Miên đột nhiên thấy tối om, cô bé vỗ vỗ bàn tay lớn của Dương Hiển, bực bội hỏi: "Dương Hiển, ngươi cho xem nữa ?"

Dương Hiển im lặng.

Một kẻ lang thang từ năm tám tuổi như , đương nhiên hiểu một đàn ông trưởng thành nửa đêm xông phòng khác là để gì.

Bản cũng từng kẻ lang thang khác sàm sỡ.

vì từng ngược đãi, ngủ nhẹ, nhanh chóng tỉnh dậy, dùng thanh sắt giấu trong tay áo đ.â.m chọc kẻ đó bỏ chạy.

Từ đó, Dương Hiển học cách tự bảo vệ , để trở thành con mồi cho bất kỳ ai.

lúc đó mới chín tuổi, còn Vĩnh Tuệ trong ký ức...

Gân xanh nổi lên trán Dương Hiển, ánh mắt tối sầm .

Vĩnh Tuệ ngây thơ hiểu chuyện gì xảy , vẫn ngày ngày học, về nhà giúp đỡ việc nhà.

Rồi một ngày, hai vợ chồng đến bệnh viện.

Người vợ c.h.ế.t bàn đẻ, đẩy với tấm vải trắng phủ kín.

Không vợ ở nhà, chồng càng ngày càng lộng hành, thường xuyên đánh mắng Vĩnh Tuệ, gọi là "tai họa". Ngày qua ngày, lấy vợ mới, Vĩnh Tuệ thêm một để đánh đập.

Dần dà, Vĩnh Tuệ trở nên trầm lặng, còn nụ môi.

Một ngày nọ, Vĩnh Tuệ con mèo nhà hàng xóm vô tình ăn chuột trúng bả, cũng c.h.ế.t theo, xác chuột và mèo vứt đống rác.

Vĩnh Tuệ nhặt xác chuột và mèo về, thành thạo lột da bỏ nội tạng, nấu thành một bữa ăn thơm phức.

Sau khi nấu xong, hai vợ chồng ăn hết đĩa thịt, lấy tiền bỏ giữa đêm.

Lúc , Miên Miên mới thấy hình ảnh.

Cô bé thấy Vĩnh Tuệ xe, hỏi đường, một trở về Pháp Hoa Tự, ngước lên Dương Hiển: "Lúc nãy ngươi cho xem gì ? Bây giờ xong , Miên Miên vẫn chuyện gì xảy với Vĩnh Tuệ."

Nếu là đứa trẻ mang mệnh ác nhân quỷ dữ đầu thai, thì việc một đứa trẻ đổi khi lớn lên chắc chắn do phận rẽ sang hướng khác.

, Miên Miên khi hai vợ chồng đưa , Vĩnh Tuệ trải qua những gì.

"Không gì đáng xem." Dương Hiển lạnh lùng .

Thực , cảm thấy hả hê.

Việc Vĩnh Tuệ sai, đầu độc hai kẻ đó là đáng đời.

chi tiết chuyện thể để Miên Miên , cô bé vẫn còn quá nhỏ.

Ký ức phơi bày, Vĩnh Tuệ mặt chút gợn sóng, ngẩng đầu A Vũ bằng gương mặt già nua: "Ngươi những chuyện , thì ?"

Hắn biến đổi hình dạng từ lão già trở thời thơ ấu, giọng non nớt vang lên: "Phương trượng , thiện ác chỉ trong một niệm. A Vũ, chọn ác, và sẽ đến cùng. Chúng sinh đều khổ, dùng ác để diệt ác."

Khi những lời , hình dáng Vĩnh Tuệ liên tục đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-to-ba-tuoi-om-binh-sua-boi-toan-duoc-mang-yeu-chieu/chuong-306-gio-han-mai-mai-la-a-vu.html.]

Lúc nhỏ, tuổi thiếu niên, trung niên, và lão niên.

Phật phổ độ chúng sinh, nhưng phổ độ , tạo một thế giới cực lạc mới để cứu những kẻ khổ đau, sai ?

A Vũ vỗ cánh bay đến, áp trán Vĩnh Tuệ như ngày xưa.

"Ta hiểu , A Thời, hiểu ." Đôi mắt chim sẻ rơi lệ.

Vĩnh Tuệ gì.

A Vũ bỗng nghiêng đầu, bộ lông rụng dần, hóa thành hình dáng một đứa trẻ.

Đó là hình dáng thật của A Vũ.

Sau bao năm hấp thụ tín ngưỡng của khách thập phương, nếu còn bản thể, A Vũ sớm hóa thành . Từ đứa trẻ ba tuổi, giờ thành đứa trẻ sáu tuổi, ôm chặt lấy Vĩnh Tuệ.

"Ta tìm ngươi, A Thời, tìm nhiều. Mùi hương bên ngoài chùa quá hỗn tạp, bay lâu, khắp thành phố nhưng tìm thấy ngươi."

"Ta về chùa, phương trượng nhân duyên của và ngươi dứt, bảo chùa đợi ngươi."

"Ta , ngươi ở núi chịu khổ."

Vĩnh Tuệ nhẹ: "Biết thì ?"

A Vũ nghiêm túc: "Biết , sẽ mổ c.h.ế.t kẻ , đưa ngươi về Pháp Hoa Tự, về nhà."

Vĩnh Tuệ ngờ A Vũ , thoáng chốc sững sờ. Con chim sẻ từ nhỏ ở chùa, đến con kiến cũng đụng, giờ sẽ mổ c.h.ế.t để đưa về nhà?

Một kẻ như , còn nhà ?

Thật buồn .

Vĩnh Tuệ bật , nhưng rơi nước mắt.

"Họ cho ăn thịt, ăn đường, những thứ trong chùa , tin họ sẽ với . Không ngờ, cái đó khiến đau đớn."

A Vũ ôm chặt Vĩnh Tuệ hơn: "Không đau nữa, A Thời, sẽ đau nữa."

Vĩnh Tuệ lạnh lùng: "Ta chẳng cũng khiến ngươi đau ? Ta hỏi ngươi giúp , ngươi , nhưng bay , đó là do ngươi tự chuốc lấy."

A Vũ bỗng : "Ừ, là tự chuốc lấy. tiếp tục sai nữa, khiến khác đau đớn."

Vĩnh Tuệ đang suy nghĩ ý nghĩa lời A Vũ, thì thấy: "A Thời, nên kết thúc ."

Thanh kiếm của Miên Miên xuất hiện trong tay A Vũ.

hóa thành , đôi mắt A Vũ vẫn tròn xoe như chim nhỏ.

Cậu bé đ.â.m mạnh thanh kiếm lưng Vĩnh Tuệ.

Mũi kiếm xuyên qua Vĩnh Tuệ, cũng xuyên qua A Vũ.

Chuyện xảy đầy một giây, Miên Miên nắm chặt áo Dương Hiển, mím chặt môi.

Thanh kiếm của cô bé thể c.h.é.m đứt thần thức, thần thức của cả Vĩnh Tuệ và A Vũ đều xuyên thủng, cả hai sẽ biến mất.

"Cậu mượn kiếm của ." Giọng non nớt run rẩy, "Dương Hiển, cho mượn , ... vẫn cứu A Vũ."

Dương Hiển thần thức hai dần tan biến, khẽ : "Không, ngươi cứu , giờ mãi mãi là A Vũ ."

Chủ nhân thế giới thần thức biến mất, gian bắt đầu sụp đổ, thanh kiếm trở về tay Miên Miên.

Vĩnh Tuệ tan biến, đưa tay lau nước mắt cho A Vũ, bất ngờ đầu, sâu Miên Miên.

cam lòng, nhưng... thôi .

Một đóa sen nở rộ, rơi lòng bàn tay Miên Miên.

Thế giới ý thức của Vĩnh Tuệ tiêu tan, Miên Miên trở về cơ thể . Cô bé mở mắt, vẫn còn chút ấm ức, lao lòng Tô Thần Cẩn.

Tô Thần Cẩn thấy tiểu cô nương , thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Sao tiểu cô nương, đánh bại kẻ còn vui?"

Miên Miên bĩu môi: "Kẻ đánh bại , nhưng do Miên Miên. Miên Miên còn hiểu chuyện gì xảy nữa, Dương Hiển cho Miên Miên xem~"

Tô Thần Cẩn lạnh lùng Dương Hiển đang dậy.

Dương Hiển nhướng mày, thẳng thắn đáp: "Những thứ nên xem."

Tô Thần Cẩn cảm nhận khí thế Dương Hiển chút khác lạ, nhưng câu trả lời nên truy vấn thêm, chỉ ôm Miên Miên an ủi: "Không , tiểu cô nương, kết cục ."

Loading...