"Cô Tổ Ba Tuổi, Ôm Bình Sữa Bói Toán Được Mạng Yêu Chiều" - Chương 24: Cơ bụng của Tô Thần Phi
Cập nhật lúc: 2025-06-28 08:37:47
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai chú gà con được đặt vào chiếc giỏ giấy, Miên Miên và Cố U U bắt đầu đặt tên cho chúng.
Dĩ nhiên, hai đứa trẻ cũng không quên nhiệm vụ tìm địa điểm quay phim, vừa trò chuyện vừa tiếp tục tiến về phía trước.
"Chú này to hơn, chúng ta gọi nó là Đại Hoàng được không?" Miên Miên hỏi ý kiến Cố U U.
Cố U U gật đầu: "Được ạ, vậy chú của em tên là Tiểu Hoàng."
Đặt tên xong, Cố U U vui lắm, liên tục gọi "Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng".
Thấy bạn vui, Miên Miên cũng vui theo, cũng gọi "Đại Hoàng" cùng bạn.
Cứ thế, hai đứa trẻ vừa đi vừa gọi tên gà, rời khỏi khu chợ và tiếp tục đi bộ trên đường lớn khoảng mười mấy phút.
Sau đó, Miên Miên lại nhìn vào tấm bản đồ, rẽ vào khu dân cư. Những ngôi nhà ở thị trấn nhỏ không quy củ như thành phố lớn, chủ yếu là nhà tự xây của người dân, nằm rải rác khắp nơi với những con đường nhỏ nối liền.
Trong livestream, khán giả nhìn tấm bản đồ "trẻ con" dưới màn hình, tỏ ra chế giễu cách chỉ đường của Miên Miên.
[Đi đâu rồi? Vòng qua mấy con phố rồi mà vẫn loanh quanh.]
[Anh Thao đã tìm được đường về làng rồi, bên này chắc đi đến tối mất, haha.]
[Tiểu cô nãi huyền học gì chứ? Rõ ràng là kịch bản được nhà họ Tô chuẩn bị sẵn, nhưng không mua chuộc được Hồ Cáo nên lộ nguyên hình thôi.]
Những lời chỉ trích Miên Miên lại lên cao trào.
Biết hắt hơi là do người khác đang nói xấu mình, Miên Miên nhíu mày, dẫn đoàn người dừng trước một biệt thự nhỏ ở thị trấn.
Trước cửa biệt thự đỗ một chiếc xe tải nhỏ.
Miên Miên bước đến gõ cửa.
Sau ba tiếng gõ, cửa mở ra.
Người mở cửa là một trung niên, nở nụ cười thân thiện: "Haha, thật có người tìm đến đấy."
Miên Miên gật đầu: "Ừm, bản đồ bảo chúng cháu đến nhà bác đấy ạ."
Một đứa trẻ từ phía sau ôm chặt lấy chân người đàn ông, im lặng không nói.
"Tấm bản đồ này là con trai tôi vẽ, không ngờ mọi người lại hiểu được. À, tôi là Lý Cao, đi thôi, tôi sẽ lái xe đưa mọi người về làng."
Nói xong, anh ta bế con trai lên, khóa cửa rồi mời mọi người lên xe.
Xe tải nhỏ chỉ có hai chỗ ngồi, phía sau là khoang trống để chở hàng. Tô Thần Phi thấy không có ghế, nhíu mày: "Cô nãi nãi, lát nữa cháu sẽ bế cô, cô đừng cử động nhiều nhé."
Miên Miên gật đầu: "Dạ."
Trước đây, người nhà chỉ dạy cô bé về các loại xe thông thường, chưa từng nhắc đến loại xe kỳ lạ này.
Lý Cao đã đặt con trai lên ghế phụ, quay lại hỏi: "Cần tôi giúp gì không? Lên xe hơi cao, không dễ đâu."
Tô Thần Phi lúc này đã đặt Miên Miên lên xe, tự mình trèo lên theo.
Quay đầu lại, anh thấy Lưu Huệ đang khó khăn leo lên.
Dù Lưu Huệ mặc đồ thể thao, nhưng cô là ngôi sao thành phố, với chiều cao hạn chế, việc leo lên xe không hề dễ dàng.
Bên cạnh, Trữ Dịch và bố cậu bé đã lên xe, hai cha con cùng im lặng, bám vào thành xe mà không nhúc nhích.
Tô Thần Phi do dự một chút, rồi đưa tay ra giúp Lưu Huệ.
Lưu Huệ mỉm cười: "Cảm ơn anh."
Nhờ sự giúp đỡ của Tô Thần Phi, Lưu Huệ cuối cùng cũng lên được xe.
Tô Thần Phi tiếp tục giúp nhân viên đoàn làm phim và anh quay phim leo lên, sau đó bảo Lý Cao có thể khởi hành.
Xe chạy trên con đường bê tông gập ghềnh.
Miên Miên đặt gà con trên đùi, tựa vào lòng Tô Thần Phi, mỗi lần xe xóc lại cười khúc khích.
Thật vui quá, ngồi kiếm bay còn không thú vị thế này.
Thấy hay ho, cô bé còn đếm số lần xe xóc. Đếm mãi, xe đã đi vào con đường đất.
Dường như trời mưa gần đây, đường đất lầy lội, xe đi khó khăn, huống chi là người.
Tần Thao và Từ Vy Vy bế con, bước từng bước nặng nhọc, mặt mày nhăn nhó.
Đột nhiên nghe tiếng còi xe, hai người quay lại nhìn.
Từ Vy Vy thấy xe, vẫy tay gọi, giọng điệu kiêu kỳ: "Này, cho quá giang được không?"
Xe chậm lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-to-ba-tuoi-om-binh-sua-boi-toan-duoc-mang-yeu-chieu/chuong-24-co-bung-cua-to-than-phi.html.]
Lý Cao hạ cửa kính: "Xin lỗi, theo quy định, tôi chỉ được chở những người tìm đến nhà tôi. Hai bạn cố gắng đi bộ nhé, thật ngại quá."
Lời nói này khiến Từ Vy Vy nhíu mày.
Cô liếc nhìn Tần Thao, hối hận vì đi cùng anh ta. Dù được đi cùng nam thần có thể tăng lượt xem, nhưng đi bộ trên con đường lầy lội thế này cũng quá sức chịu đựng.
Rồi cô lại nhìn con trai mình.
Có lẽ bị cách xử lý của Miên Miên làm cho sợ, thằng bé đến giờ vẫn chưa hề gây chuyện, cũng là may mắn trong cái rủi.
Khác với sự cam chịu của Từ Vy Vy, Tần Thao lúc này vô cùng tức giận.
Anh ta thấy gì? Tô Thần Phi và những người khác đang ngồi trên xe, Tô Thần Phi còn vẫy tay chào, nói: "Xin lỗi, muốn cho anh đi lắm, nhưng chương trình có quy định rồi. Cố lên nhé, bạn tốt."
Một lát sau, xe đã chạy xa.
Tần Thao tức đến mặt mày méo mó.
Chuyện gì thế này? Đáng lẽ người ngồi trên xe phải là anh ta chứ! Vận may anh ta hút được đâu rồi? Người bán vòng tay kia rõ ràng đã cho anh ta thấy năng lực của tiểu quỷ, dù không nhìn thấy, nhưng tiểu quỷ chưa bao giờ sai sót.
Bây giờ sao rồi? Không lẽ nó mất tác dụng?
Chết tiệt, giờ không có điện thoại, không thể liên lạc với đại sư kia.
Tần Thao không ngừng nguyền rủa trong lòng, nét mặt cũng không kiểm soát được, trở nên hung dữ.
[Ôi, anh Thao trông tức quá...]
[Là tôi cũng tức thôi, sao không cho anh Thao đi? Dù không chở người lớn, ít nhất cũng nên chở trẻ con chứ.]
[Là khán giả xem song song hai màn hình đây, các bạn nói buồn cười thật, chương trình có quy định mà, Tần Thao không chịu đi cùng tiểu cô nãi, không được lên xe là lỗi của anh ta.]
[Biểu cảm của Tần Thao trông đáng sợ quá. Thôi, không mở livestream của anh ta nữa, tập trung xem hai đứa nhỏ dễ thương kia thôi.]
Khán giả không bàn luận thêm về biểu cảm của Tần Thao, nhưng phóng viên tabloid săn tin đã nhanh tay chụp lại hình ảnh anh ta nhìn theo chiếc xe, cùng đoạn video Tô Thần Phi nói với tài xế rằng muốn cho Từ Vy Vy và Tần Thao đi cùng.
Tô Thần Phi không biết mình đang bị chụp lén, ôm Miên Miên thở dài: "Trời tối thế này, không biết họ phải đi bao lâu nữa."
Giọng anh vốn hay, khi lo lắng lại càng truyền cảm.
Nói xong, cảm thấy gió đêm hơi lạnh, anh cởi áo phông ra đắp cho cô bé đang ngủ trong lòng.
Đây là điều Tô phu nhân luôn nhắc nhở: thể chất trẻ con khác người lớn, khi người lớn thấy lạnh thì trẻ con đã bị nhiễm lạnh rồi, cần được giữ ấm.
Trên người anh chỉ mặc mỗi chiếc áo phông rộng, cởi ra để lộ cơ bụng săn chắc dưới ánh hoàng hôn.
Cơ bắp của anh đẹp một cách tự nhiên, rõ ràng là thành quả của quá trình tập luyện chăm chỉ.
[Á à, đây là đặc sản sao? Sao đột nhiên cởi áo thế?]
[Ôi, cơ bụng chuẩn đấy, n.g.ự.c và bụng đều có múi, body Tô Thần Phi quá đỉnh.]
[Mặc áo thì gầy, cởi áo là lòi cơ bắp, huhu.]
Những fan của Tần Thao định chửi Tô Thần Phi, nhưng gõ bàn phím mãi cũng không viết nổi một bình luận nào.
Phiêu Vũ Miên Miên
Dù là fan nam hay nữ, ai cũng có chút yêu cầu về ngoại hình. Và một thân hình đẹp như Tô Thần Phi thì không thể chê vào đâu được.
Không lẽ lại bảo cơ bụng của anh là giả sao?
Không thể chê được, thật đấy!
Tô Thần Phi cởi áo, thậm chí Lưu Huệ cũng phải liếc nhìn vài lần.
Ngắm cái đẹp là chuyện bình thường.
Nhìn xong, cô nhíu mày, ôm Cố U U chặt hơn.
Cô không thể cởi áo đắp cho đứa trẻ được.
"Hay là đưa cháu sang đây ngủ? Trời càng lúc càng lạnh." Tô Thần Phi kéo chiếc áo đắp cho Miên Miên, giải thích: "Tôi sợ bạn của cô nãi nãi bị cảm, nên mới đề nghị thế."
Lời giải thích hơi thừa.
Nhưng Lưu Huệ cười: "Được, cảm ơn anh."
Cô cẩn thận đưa đứa trẻ sang cho Tô Thần Phi.
Hai đứa bé dễ thương, đắp chung chiếc áo người lớn, mặt đỏ hồng trong giấc ngủ. Chiếc xe tải cứ thế xóc nảy gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng dừng lại ở bãi đất trống trong làng.
Ở đây đã thắp đèn điện, Hồ đạo diễn vẫy tay: "Đến rồi à? Vào ăn cơm đi."
Rồi ông bảo Lý Cao quay lại, đi đón Tần Thao và Từ Vy Vy vẫn đang đi bộ.