Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

"Cô Tổ Ba Tuổi, Ôm Bình Sữa Bói Toán Được Mạng Yêu Chiều" - Chương 230: Miên Miên biến mất

Cập nhật lúc: 2025-07-05 16:29:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Thần Dực đương nhiên biết chuyện này quá kỳ quái, nên tìm Cục Quản Lý Siêu Nhiên để điều tra, anh đã gọi điện rồi.

Nhưng anh vẫn có điều muốn nói.

"Các người chọn địa điểm kiểu gì vậy? Ta hoàn toàn nghi ngờ đoàn phim các người thông đồng, muốn bắt cóc Tiểu Cô Nãi và con trai ta để tống tiền."

"Tốt nhất các người khai ra hết sự thật, không thì khi đại ca ta đến, sẽ không dễ dàng tha cho các người đâu."

Lời đe dọa của Tô Thần Dực được nói ra với vẻ nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu lớn đến mức trong hang động nông như vậy mà vẫn vang lên tiếng vọng.

Cách một bức tường, trong không gian tối om, người phụ nữ áo đỏ che miệng cười khẽ. Người phàm thật buồn cười, chỉ biết gào thét với người khác để che giấu sự bất lực của mình!

Từ nay về sau, ngay cả cơ hội đe dọa người khác như vậy cũng không còn, chỉ cần giải quyết được Tô Miên Miên, nhà họ Tô chẳng phải sẽ nằm trong tay sao?

Thôi, lười nhìn những kẻ phàm phu này lộ rõ vẻ xấu xí.

Sân khấu đã dựng xong, người tạo ra sân khấu như cô ấy, nhất định phải có mặt để tận mắt chứng kiến. Dùng mắt người khác để nhìn, sao có thể so được với cảm giác này!

Trong hang động tối đen như mực, Tô Triều Dương đã khóc lóc giả vờ suốt một hồi, giờ cũng không khóc nổi nữa.

Cậu bé không nhìn thấy gì cả, quá tối!

Bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở của Dương Hiển, những âm thanh ồn ào vốn có đều biến mất. Những người trong đoàn phim, lúc nào cũng phát ra tiếng động, có lúc là nói chuyện, di chuyển thiết bị, đi lại.

"Tài, Tài Cô Nãi?" Tô Triều Dương đưa tay ra, muốn sờ xem Miên Miên ở đâu.

Cậu nhớ lúc bắt đầu quay, Tiểu Cô Nãi và cậu đều được Dương Hiển kẹp dưới cánh tay, sao bây giờ Tài Cô Nãi lại không có tiếng động gì?

"Ta ở đây." Miên Miên trả lời Tô Triều Dương, thấy cậu bé đang vươn tay về phía mình, vội vàng nắm lấy tay cậu, "Cháu sao đột nhiên nói vậy? Đạo diễn chưa hô 'action', cũng chưa hô 'cut' mà."

Tô Triều Dương nghe Miên Miên nói vậy, lại nhìn về phía cửa hang, vừa sợ vừa tủi thân nói: "Tài Cô Nãi, bên ngoài không có tiếng động gì cả, chúng ta thật sự còn đang quay phim không?"

Lần trước, cậu và anh trai bị yêu tinh chuột dọa cho ngất đi, rồi bị bỏ vào một nơi kỳ lạ, cũng tối đen như thế này, không thấy ánh sáng.

Họ chạy rất lâu mới thấy nơi có ánh sáng, nhưng lại mọc toàn hoa đáng sợ!

Miên Miên vốn định tiếp tục "diễn", nhưng nghe cháu đã nói ra khả năng hiện tại không phải đang quay phim, cô bé chớp chớp mắt, đổi sang kịch bản khác: "Chắc, chắc là vẫn đang quay phim chứ? Dương Hiển, Dương Hiển nói gì đi chứ."

Dương Hiển lúc này chỉ muốn im lặng.

Vừa vào hang động, theo kế hoạch, bên kia phối hợp với hắn kích hoạt thuật pháp, đưa cả ba người họ truyền tống đến đây. Hắn rõ ràng nghe thấy tiểu bánh bao trong vòng tay vẫn đang trong trạng thái diễn, khóc lóc không ngừng, bỗng nhiên thốt lên một câu: "Chà!"

Câu nói này rất nhẹ, lẫn trong tiếng khóc, không hề rõ ràng.

Sau tiếng "Chà", Tô Miên Miên không khóc nữa, dường như tự nhận ra mình đã làm sai, lộ ra việc đang diễn.

Tô Miên Miên chẳng lẽ đã biết trước kế hoạch? Bây giờ đang tương kế tựu kế? Nếu không, tiếng "Chà" đó, còn có thể là gì?

Nhưng Tô Miên Miên cũng chỉ là một đứa trẻ, dù trên mạng đồn thổi cô bé thần kỳ đến mức nào, biết bói toán, cũng chỉ là một đứa trẻ, không đến mức táo bạo như vậy, rõ ràng biết hắn không có ý tốt, lại dễ dàng để hắn đưa đến đây.

Còn Tô Triều Dương.

Tô Triều Dương là con nhà họ Tô, một người bình thường.

Tiểu bánh bao này, thật sự sẽ coi mạng sống của người thân như trò đùa?

Khi Dương Hiển đang suy nghĩ, bỗng nhiên dừng lại.

Tô Triều Dương không liên quan đến chuyện này, hắn muốn g.i.ế.c chỉ có Tô Miên Miên, mang Tô Triều Dương theo làm gì?

Đây vốn là chuyện của người lớn, bắt một đứa trẻ vô tội như Tô Miên Miên đền mạng đã không nên rồi, không cần thiết phải hại thêm một mạng sống nhỏ nhoi.

Dương Hiển buông tay, đặt Tô Triều Dương xuống đất.

Thấy Dương Hiển như vậy, Miên Miên lại giật mình.

Dương Hiển chủ động đặt cháu xuống rồi?

Cô bé chăm chú nhìn mặt Dương Hiển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-to-ba-tuoi-om-binh-sua-boi-toan-duoc-mang-yeu-chieu/chuong-230-mien-mien-bien-mat.html.]

Khuôn mặt Dương Hiển vẫn còn lớp trang điểm xác sống, vốn dĩ hắn bình thường đã ít biểu cảm, lớp sơn trắng này càng khiến sự lạnh lùng của hắn thêm phần quỷ dị.

"Tài Cô Nãi? Ngài ở đâu?"

Tô Triều Dương sau khi được đặt xuống, càng thêm sợ hãi, đôi tay nhỏ mò mẫm tìm Miên Miên.

Miên Miên lấy tay vẽ bùa, lợi dụng lúc Dương Hiển không để ý, đặt một khúc gỗ nhỏ xuống đất. Khúc gỗ biến thành hình dáng Tô Triều Dương, còn Tô Triều Dương thật được Lục Lục thu vào không gian thần khí.

Khúc gỗ biến thành Tô Triều Dương, khóc lóc ầm ĩ, vừa khóc vừa gọi Tài Cô Nãi.

Tất cả xảy ra chỉ trong 3 giây, Dương Hiển hoàn toàn không phát hiện ra.

"Cháu, ta ở đây." Miên Miên nói chuyện với "Tô Triều Dương" dưới đất, cố gắng an ủi cậu bé, nhưng bị Dương Hiển lại bế lên.

Lần này Dương Hiển dùng cả hai tay, tư thế vẫn kỳ quặc.

Miên Miên sốt ruột hỏi Dương Hiển: "Ái, cháu ta đâu rồi? Dương Hiển, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Câu hỏi của Miên Miên khiến Dương Hiển càng thêm im lặng.

Trong đầu hắn có tiếng nói thúc giục, bảo hắn nhanh chóng đưa Tô Miên Miên đến vị trí trong kế hoạch. Tiếng nói đó còn hỏi hắn: "Ngươi đặt đứa trẻ nhà họ Tô xuống đất định làm gì?"

Dương Hiển càng cảm thấy "tiếng lòng" của mình kỳ lạ.

Hắn cũng đã tìm hiểu, loại người có thêm tiếng nói trong đầu như vậy, thường là do thời thơ ấu bị tổn thương, dẫn đến tâm thần phân liệt. Tổn thương thời thơ ấu, hắn có, tâm thần phân liệt, đã hơn mười năm rồi, bây giờ mới phân liệt?

Hơn nữa, nếu "tiếng lòng" cũng là chính hắn, tại sao quyết định của hắn hắn lại không biết?

Dương Hiển vừa nghĩ, đầu óc lại bị ký ức xưa xâm chiếm.

Lần này, hắn thấy cảnh cha mẹ m.á.u me be bét đang chất vấn hắn, tại sao trả thù mà chần chừ.

Thái dương Dương Hiển đập liên hồi, mồ hôi lấm tấm trên trán, hắn không nhịn được quát lên: "Tô Miên Miên, ngươi im đi!"

Miên Miên bị ánh mắt đỏ ngầu của Dương Hiển dọa cho giật mình!

Cô bé cũng thấy Dương Hiển trạng thái không ổn, biết lúc này hắn sẽ tỏa ra sát khí khiến cô bé khó chịu. Nhưng cô càng hiểu rõ, mỗi lần như vậy, chính Dương Hiển cũng không thoải mái.

"Ta không nói nữa, ngươi đừng giận, ngươi giận chính mình sẽ khó chịu đó."

Nói xong, Miên Miên lấy tay bịt miệng.

Dương Hiển nghe Miên Miên an ủi mình, nghiến răng chịu đựng một lúc, không nhịn được hỏi: "Ngươi không phải có một số viên thuốc sao? Có thể, có thể..."

Có thể khiến hắn không nghe thấy tiếng nói kỳ lạ đó nữa không!

Câu sau, Dương Hiển chưa nói hết, trong hành lang đã vang lên tiếng cười của một người phụ nữ.

Giọng cười trong trẻo như chuông bạc, hòa cùng tiếng nói trong đầu Dương Hiển.

Dương Hiển không nói nữa, trong mắt cũng không còn sự giằng xé.

Hắn cúi mắt nhìn Miên Miên, ánh mắt tràn đầy hận thù, túm cổ áo Miên Miên kéo đi.

Miên Miên bị Dương Hiển lôi đi lôi lại, nhưng mắt chỉ nhìn chằm chằm về hướng phát ra tiếng cười.

Cô bé thấy rồi, thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ!

Phiêu Vũ Miên Miên

Khi nhìn thấy người phụ nữ này, trong đầu Miên Miên hiện lên hình ảnh Hồng Mai. Hồng Mai cũng thích mặc váy đỏ, nhưng váy đỏ của Hồng Mai đẹp hơn nhiều so với người phụ nữ này!

Tiểu bánh bao bĩu môi nghĩ thầm, liền thấy "Tô Triều Dương" dưới đất bị người phụ nữ túm lên.

Cô ta cũng túm "Tô Triều Dương" như đồ chơi, lắc qua lắc lại.

"Tô Triều Dương" vốn đang khóc, bị lắc như vậy càng khóc đến nấc.

Người phụ nữ dường như rất thích nhìn "Tô Triều Dương" khóc lóc, trong đôi mắt mê hoạt lộ vẻ thỏa mãn. Cô ta còn nâng "Tô Triều Dương" lên cao, dùng móng tay dài sờ vào mặt cậu bé.

"Không tệ, người cũng thơm nữa, hé hé~ Nhưng ta sẽ ăn ngươi sau~"

Loading...