Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

"Cô Tổ Ba Tuổi, Ôm Bình Sữa Bói Toán Được Mạng Yêu Chiều" - Chương 183: Còn một người chưa tới

Cập nhật lúc: 2025-07-03 07:04:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Miên Miên không hiểu lời của Hồng Mai, hàng mi dài khẽ rung rung: "Cháu dâu? Cháu dâu gì cơ? Ở đâu vậy?"

Hồng Mai bụm miệng cười khúc khích, không trả lời, quay người lướt đi mất.

Miên Miên ngơ ngác, gãi đầu hỏi Liễu Yên: "Cháu có biết cháu dâu tương lai của ta ở đâu không?"

Liễu Yên lại hiểu ý của Hồng Mai, dù sao cậu và Miên Miên sống trong môi trường khác nhau từ nhỏ. Chỉ là chuyện này Miên Miên có cần biết hay không, Liễu Yên cũng không rõ, cậu cũng chưa từng tiếp xúc với những đứa trẻ bình thường.

"Kỳ thực cũng không nhất định." Liễu Yên chọn lọc từ ngữ, "Không nhất định sẽ có."

Miên Miên cảm thấy càng kỳ lạ hơn: "Cái gì không nhất định chứ?"

Liễu Yên cũng chỉ cười, không nói thêm gì.

Miên Miên đành nhìn sang Doanh Phương và Doanh Mẫu: "Hai cháu có biết Liễu Yên đang nói gì không?"

Hai tiểu t.h.i t.h.ể cũng không hiểu, trên khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm vào Miên Miên.

Miên Miên gật đầu: "Ừm, hai cháu cũng không biết."

Rồi lại nhìn sang Tô Triều Vũ và Tô Triều Dương.

Sau đó phát hiện ra cặp song sinh đang chụm đầu vào nhau, ngồi trên ghế không biết đang bàn bạc điều gì.

Miên Miên dựa lưng vào ghế, bỗng nhớ đến người bạn thân Cố U U U, hai đứa cũng thường chụm đầu vào nhau thì thầm chuyện riêng. Không biết dạo này U U có ăn uống đầy đủ không?

Trong nỗi nhớ bạn đầy ưu tư của Miên Miên, xe cũng đến nơi.

Tài xế đỗ xe ở bãi đậu, vệ sĩ ngồi ghế phụ gọi lũ trẻ xuống xe.

Tô Thần Cẩn đã đợi sẵn bên cửa xe, ngay khi xe mở cửa, lập tức đưa tay đón bế bà cô nhỏ vào lòng.

Anh vốn cũng muốn ngồi cùng bà cô, chỉ là xe buýt nhỏ ngoài chỗ tài xế và ghế phụ, đều là chỗ ngồi chỉ phù hợp với trẻ con. Một người khổng lồ gần hai mét như anh, vào trong co ro chân tay, cũng không thể ngồi cùng bà cô được.

"Cháu lớn, nếu cháu sắp kết hôn, nhất định phải báo trước cho ta biết đấy."

Khuôn mặt bị bà cô nhỏ bóp lấy, còn nói mấy lời kỳ quặc, khiến Tô Thần Cẩn đầy nghi hoặc: "Hả? Kết hôn gì cơ?"

Miên Miên thấy Tô Thần Cẩn cũng không biết, chớp chớp mắt nói: "Hồng Mai nói đấy, Hồng Mai nói ta sắp có cháu dâu rồi, nếu không phải cháu lớn thì chẳng lẽ là mấy cháu khác?"

"Mẹ ta nói rồi, yêu đương là chuyện rất quan trọng, nhất định phải báo cho trưởng bối biết, để trưởng bối kiểm tra. Lần trước cháu lớn đính hôn không thành, chính là vì không có ta kiểm tra cho!"

"Hê hê, ta kiểm tra rất giỏi đấy."

Miên Miên cười đầy tự hào.

Phiêu Vũ Miên Miên

Chủ yếu là cô bé có thể xem tướng mặt, dù đôi khi không đoán được tương lai, nhưng chỉ cần nhìn tướng mặt là biết người đó tính cách thế nào, lương thiện hay không.

Ví dụ như Lưu An An lúc nãy, chính là tướng mặt người tốt.

"Vâng, cháu nhất định sẽ báo trước với cô, nhờ cô kiểm tra giúp." Tô Thần Cẩn trả lời Miên Miên, đồng thời cũng hiểu tại sao bà cô lại hỏi vậy.

Thì ra là con ma nữ háo sắc kia đang buôn chuyện anh và Lưu An An.

Con ma này sao đầu óc toàn chuyện này vậy?

Tô Thần Cẩn tỏ vẻ khinh thường Hồng Mai, bế bà cô tiến vào khu vui chơi.

Kim Thái đã đợi sẵn ở đó, bên cạnh còn có hai người. Một nam một nữ, đều mặc trang phục dạo chơi, phối màu nhìn là biết kiểu đồ đôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-to-ba-tuoi-om-binh-sua-boi-toan-duoc-mang-yeu-chieu/chuong-183-con-mot-nguoi-chua-toi.html.]

Hai người này một là chủ kiêm người phụ trách khu vui chơi, một là người phụ trách vườn thú bên cạnh.

Thấy Tô Thần Cẩn tới gần, hai người tự giới thiệu.

"Ngài Tô xin chào, danh bất hư truyền quả không sai, ngài thật khôi ngô tuấn tú." Người đàn ông trung niên cười ha hả, "Tôi là Thôi Lượng."

"Tôi là Chu Tĩnh." Người phụ nữ trung niên trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, nụ cười rất nhẹ, "Xin chào."

"Xin chào." Tô Thần Cẩn một tay bế Miên Miên, đưa tay ra bắt tay từng người.

Sau khi bắt tay, Thôi Lượng khẽ huých Chu Tĩnh một cái, nụ cười càng tươi hơn. Chu Tĩnh liếc nhìn Thôi Lượng, trong mắt ánh lên vẻ bất đắc dĩ.

Hai gia đình họ có thể có được miếng đất rộng lớn để mở khu vui chơi và vườn thú, ở Bắc Thành cũng thuộc dạng có chút thế lực. Chỉ là nhà họ không kinh doanh ngành khác, nên không có tiếp xúc gì với gia tộc Tô giàu có nhất.

Không tiếp xúc, nhưng không có nghĩa là không có nguồn tin.

Đặc biệt là Tô Thần Cẩn - người nắm quyền gia tộc Tô, vì là nhân vật đứng đầu trong ngành, đủ loại tin đồn nhiều vô kể. Những từ như quyết đoán, lạnh lùng, độc đoán, thủ đoạn tàn nhẫn, tính toán chi li, đều từng được gán cho Tô Thần Cẩn.

Nghe tin đồn nhiều quá, ba người nói thành hổ, những ai chưa gặp Tô Thần Cẩn đều tưởng anh đúng là người như vậy.

Chu Tĩnh cũng nghĩ vậy.

Lấy ví dụ chuyện muốn mua lại khu vui chơi, thuận tiện mua luôn vườn thú, ngay từ đầu đã có tin đồn rằng gia tộc Tô để mắt đến khu vui chơi của gia tộc Lục ở phía bắc thành, và của nhà họ.

Thủ đoạn kinh doanh chỉ có nhiêu đó, mua lại mà cố tình để lộ cả hai kế hoạch, ngoài mục đích ép giá không còn khả năng nào khác. Thêm vào đó khu vui chơi của họ quả thực có tin đồn không hay, kiểu như trẻ con đến chơi hay khóc, không vui gì cả.

Ép giá còn đỡ, điều khiến Chu Tĩnh cảm thấy khó chịu nhất là, giữa trưa rồi mà Tô Thần Cẩn đột nhiên gọi điện nói sẽ đến khảo sát thực tế.

Nhân vật lớn như vậy đến, họ chắc chắn phải tiếp đón, tiếp đón rồi, đến giờ ăn không lẽ không mời ăn cơm?

Khu vực này là khu phố cũ, làm gì có chỗ nào phù hợp để thiết đãi nhân vật lớn như vậy dùng bữa? Rõ ràng là đang đùa cợt với họ, làm khó họ!

Vì vậy Chu Tĩnh nói thôi không gặp nữa, dù sao đến chắc cũng chỉ làm bộ làm tịch, cứ để gia tộc Tô hợp tác với gia tộc Lục. Biết đâu gặp mặt, ngay cả chào hỏi cũng không thèm với vợ chồng họ, nói gì đến bắt tay xã giao, biết đâu còn chê họ bẩn.

Nhưng chồng lại nói cô quá tiểu nhân, người thế nào phải gặp đã rồi hãy nói. Biết đâu người ta chân thành đến khảo sát thực tế, không phải để che giấu mục đích mua lại mà ép giá.

Vì bất đồng quan điểm, Chu Tĩnh còn đánh cược với chồng việc nhà một tuần, cá rằng Tô Thần Cẩn có bắt tay họ không.

Vừa gặp mặt, quả nhiên như chồng nói, Tô Thần Cẩn hoàn toàn không phải kiểu người cô tưởng, khiến chồng thắng cược.

Chu Tĩnh nghĩ vậy, lại hơi xấu hổ.

Dù sao cô cũng đã nói xấu sau lưng, rồi gặp mặt chính chủ.

"Tổng giám đốc Tô, đây chắc là vị tiểu cô nương của ngài? Thật đáng yêu." Thôi Lượng hiểu vợ mình, quyết định xóa tan tâm trạng khó xử của vợ, "Vợ tôi rất thích trẻ con, chính vì thích nên mới mở khu vui chơi."

"Vậy sao?" Tô Thần Cẩn ánh mắt dịu đi một chút, chỉ cần có khả năng thích bà cô nhỏ, đó chính là bạn của gia tộc Tô.

Thôi Lượng lại khẽ huých Chu Tĩnh một cái.

Chu Tĩnh hiểu ý tốt của chồng, vội tiếp lời: "Vâng, vâng, mời ngài, tôi sẽ giới thiệu cho tiểu cô nương mấy trò chơi phù hợp."

Tính cô thẳng thắn, quay người muốn đi vào khu vui chơi.

"Khoan đã, còn một người chưa tới."

Tô Thần Cẩn nói, mắt nhìn ra xa, tìm xem Lưu An An đang ở đâu.

Một câu khiến Chu Tĩnh và Thôi Lượng đều thấy kỳ lạ, lẽ nào gia tộc Tô còn ai nữa sẽ đến?

Loading...