Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÔ THIÊN KIM THẤT LẠC - Chương 559

Cập nhật lúc: 2024-11-17 17:30:13
Lượt xem: 7

Nếu biết Vân Hòa Nguyệt có thể trở thành một ngôi sao hàng đầu có tới cả triệu fan hâm mộ trong giới giải trí, lúc

ấy người đàn ôn1g trung niên tuyệt

đối sẽ không bán cô với giá một trăm nghìn.

Mà chuyện ấy xảy ra cách đây bốn năm, ông ta đã ti0êu hết sạch một trăm nghìn từ lâu.

Chậc, ngôi sao hàng đầu của giới giải trí có giá trị bản thân là bao nhiêu nhỉ?

Mặc dù người đàn ông trung niên chẳng hiểu gì về giới giải trí nhưng sau khi nhân viên của Truyền thông Thời Đại

giải thích qua0 cho ông ta nghe, ông ta cũng đã có chút ấn tượng.

Ông ta cười nịnh nọt, ánh mắt ngập tràn vẻ tham lam: “Tốt quá tốt quá,4 bây giờ nó tên là Vân Hòa Nguyệt đúng

không?”

Nhân viên nói mấy câu nữa rồi bịt mũi bỏ đi, không muốn ở đây thêm một giâ5y nào nữa.

Loại tiểu nhân này là khó dây dưa nhất, bị ông ta quấn lấy, kiểu gì Vân Hòa Nguyệt cũng phải trầy da tróc vảy một

phen.

Người đàn ông ngắm nghía bức ảnh một lúc lâu rồi loạng choạng đi vào phòng bếp.

Một người phụ nữ đang nấu cơm trong đó, nhìn thấy người đàn ông đi vào, bà ta co rúm lại, cánh tay lộ ra bên

ngoài có không ít vết thương chằng chịt, đều là vết thương bị đánh.

“Bà đi đi, đi dỗ con gái bà về.” Người đàn ông trung niên đập tấm ảnh vào tay bà ta, sắc mặt vô cùng dữ tợn: “Bà là

mẹ nó, nó nhất định sẽ về với bà.

Đến lúc ấy bà bắt nó đưa hết tiền đây, hiểu chưa?”

Dù sao ông ta đã có con trai, ông ta hoàn toàn không để ý đến việc Vân Hòa Nguyệt là nam hay nữ mà chỉ quan

tâm đến chuyện cô có thể mang cho ông ta bao nhiêu tiền.

***

Nhóm nhạc thành lập từ show tuyển chọn tài năng đều là những nhóm có thời hạn, sau một năm, nhóm nhạc sẽ

giải tán.

Bây giờ nhóm nhạc đã giải tán rồi.

Nhưng các thành viên thực sự không ngờ lúc này lại nổ ra một tin tức động trời như thế.

“Thực sự xin lỗi vì đã giấu mọi người lâu như vậy.” Vân Hòa Nguyệt chắp tay vải một cái: “Cũng chẳng biết phải

bù đắp cho mọi người thế nào tôi sẽ thật cố gång ”

“Đội trưởng, sao anh lại là nữ được?” Một nam sinh có phần tan vỡ: “Sau này em không thể nào nhìn thẳng vào

anh được nữa rồi.”

Một cô gái mà hát nhảy đều giỏi, mà n.g.ự.c lại còn nhỏ hơn cậu ta?

Đây là thói đời gì thế?

Vân Hòa Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu có thể tiếp tục coi tôi là con trai.”

Cô ấy hơi cảm thấy bị thương.

Cô ấy cũng không biết tại sao mình lại không có ngực.

Hôm đó, cô thực sự đã bị đả kích.

Vì vậy, cô ấy nhờ Doanh Tử Khâm lên mạng mua cho mình mấy thùng đu đủ, ít nhiều gì cũng có chút đồ ngọt an

ủi trái tim đang tổn thương.

Thực ra Vân Hòa Nguyệt không hề có ý định nuôi tóc dài hay mặc đồ con gái, cô ấy cảm thấy mặc đồ nam còn đẹp

hơn.

Cậu nam sinh gãi tóc, rất phiền muộn: “Em không thể tiếp tục coi anh là con trai được nữa rồi.”

Những người khác đưa mắt nhìn nhau.

“Anh Giang, anh nói gì đi.” Nam sinh chọc chọc vào thanh niên đeo khuyên tai bên cạnh: “Anh và anh Vân là cộng

sự ăn ý nhất.

Hai người nhảy đội nóng bỏng như vậy.

Anh cũng ôm eo anh ấy rồi đúng không? Anh thật sự không

cảm nhận được anh Vân là con gái à?”

Cậu ta nhở đội trưởng và đội phó của mình còn có một hội chuyên ship couple.

“Không.” Giang Dật cụp mắt, môi lại hơi vểnh lên, mang theo chút lưu manh: “Vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý bị bẻ

cong, bây giờ thì tốt rồi.”

Anh ta vui còn không kịp.

Sau này rút khỏi giới giải trí là có thể theo đuổi cô ấy rồi.

Nam sinh: “…”

***

Trong phòng, một nhóm người đang thảo luận chuyện bình chọn giải thưởng Kim Tượng năm nay.

Ngoại trừ bộ “Tân Sinh” do Truyền thông Sơ Quang đưa tới, bộ phim chuyển thể live-action* do Tạ Mạn Vũ đóng

cũng được đề cử.

* Live-action là thể loại phim phiên bản người đóng của các bộ manga, phim anime nổi tiếng.

Phim này cần có máy

quay, diễn viên đóng thực tế.

Diễn viên ở đây có thể là người hoặc động vật, có những câu thoại, khung cảnh rõ

ràng.

Chỉ có điều bộ live-action kia là do công ty Điện ảnh Toàn Cầu quay, không có bất cứ quan hệ gì với Truyền thông

Sơ Quang.

Quả thực, “Tân Sinh” có thể giúp Truyền thông Sơ Quang bước chân ra trường quốc tế.

“Sếp, ban tổ chức lễ trao giải đã biết về thân phận của anh Vân, nhưng họ không nói gì cả.” Nữ thư ký nói: “Ngược

lại, bọn họ cảm thấy cô ấy là một cô gái lại có thể đóng vai nam tốt như vậy, thật sự rất lợi hại.”

Những giám khảo này không hiểu về chuyện tuyển chọn tài năng nhóm nhạc nam, cũng không biết Vân Hòa

Nguyệt đã vi phạm quy định nghiêm trọng.

“Ừ, bộ phim “Tân Sinh” này kể một câu chuyện hết sức bình thường, nhưng lại có dụng ý tốt và chân lý sâu sắc.”

Doanh Tử Khâm trầm ngâm: “Nếu không giành được giải phim điện ảnh hay nhất thì chí ít cũng giúp ảnh để

Thương giành được giải nam chính xuất sắc nhất.”

Thương Diệu Chi đột nhiên nhớ ra, lần thứ hai anh ta gặp Doanh Tử Khâm, cô đã dùng bài Tarot để bói cho anh ta.

Cô nói đến năm hai mươi chín tuổi, anh ta sẽ giành được giải thưởng Kim Tượng, trở thành ảnh đế quốc tế chân

chính.

Thật trùng hợp, thời gian bình chọn của giải thưởng Kim Tượng năm nay diễn ra ngay sau sinh nhật anh ta.

Suốt hơn hai năm nay, kỳ thực anh ta không đóng nhiều phim điện ảnh và truyền hình, phần lớn thời gian đều

dành để trau dồi kỹ năng diễn xuất.

“Tân Sinh” cũng được viết dựa trên cuộc đời anh ta, nếu như lúc đó Doanh Tử Khâm không cứu anh ta thì anh ta

đã chẳng sống được đến bây giờ.

Vẻ mặt Thương Diệu Chi rất nghiêm túc, anh ta nói một lần nữa: “Cô Doanh có cần gì, xin cứ việc dặn dò.”

Doanh Tử Khâm nghiêng đầu liếc nhìn anh ta: “Vậy thì kiếm nhiều tiền chút đi.”

Thương Diệu Chi lập tức tụt hết cả cảm xúc: “…”

Doanh Tử Khâm nhìn điện thoại, đứng lên, ngáp một cái: “Bạn trai tôi đón rồi, tôi đi trước đây.

Đặt vé máy bay đi

nhé, mấy ngày nữa bay đi châu âu.”

Nói xong, cô đi ra ngoài luôn.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Mấy người bọn họ đều biết bạn trai của Doanh Tử Khâm là ai.

Một lúc lâu sau, người đại diện mới ngơ ngác quay đầu: “Lúc trước tôi còn nghĩ có chuyện gì có thể nổi hơn chuyện

anh Vân là con gái, kể ra thì chỉ có chuyện cô Doanh và anh Phó công khai.”

Hai vị này đều đã vượt qua hàng ngũ đỉnh lưu.

Người đại diện không thể không khen một câu, Doanh Tử Khâm thật sự rất quyết đoán, dù đứng ở vị trí cao nhưng

vẫn biết co duỗi thích hợp.

Nếu không phải cô trực tiếp xin lỗi công chúng mà lại đi tung tiền xóa hot search thì mọi chuyện đã vô cùng tệ hại.

“Diệu Chi, ngày mai chúng ta sẽ đi châu âu.” Người đại diện kiểm tra lịch trình trong ngày: “Giải thưởng Kim

Tượng diễn ra vào ngày 18 tháng 3, bây giờ cũng đến lúc qua đó trước rồi.”

Thương Diệu Chi gật đầu, bảo người đại diện đặt vé máy bay.

Cuối cùng giải thưởng Kim Tượng lần này cũng có phim điện ảnh nước Hoa được đề cử nên rất được người dân

trong nước quan tâm.

Doanh Tử Khâm đeo khẩu trang, ra khỏi biệt thự, nhưng không phải cô sợ bị cánh săn ảnh chụp được, các máy

quay ở đây đều được cô thiết lập chương trình, một khi phát hiện ra các tay săn ảnh thì sẽ lập tức báo cảnh sát.

Xe đậu bên ngoài biệt thự.

Phó Quân Thâm giơ tay mở cửa xe cho cô gái bước lên.

Anh nhướng mày, bật cười đầy vẻ biếng nhác: “Cô bạn nhỏ, em lại mang về cho anh bao nhiêu là tình địch, trai gái

đều có cả.

Em giấu mị lực của em đi đi, đừng có phóng điện với người khác nữa, nhớ chưa?”

Doanh Tử Khâm dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn anh: “Bản lĩnh mở mắt nói mà cũng khá đấy trưởng quan ạ.”

“Đi châu âu à?”

“Phải, nhân tiện đến Firenze luôn.”

Cuộc bình chọn giải thưởng Kim Tượng diễn ra ở thành phố bên cạnh Firenze, cô đã chuẩn bị xong thuốc mà

Xander Laurent cần.

Phó Quân Thâm đánh tay lái, khởi động xe rồi bỗng nhiên nói: “Nhắc tới Firenze mới nhớ, trên diễn đàn NOK có

một tin tức mới, nói là người nắm quyền chân chính của gia tộc Laurent sắp sửa lộ diện rồi, bây giờ cả diễn đàn đều

đang phỏng đoán đó là một lão già hóm hém hay đại loại thế.”

Các đại lão trên diễn đàn NOK đều biết gia chủ gia tộc đương thời và những trưởng lão đức cao vọng trọng của gia

tộc Laurent đều chỉ có cái vỏ thôi.

Thực quyền chân chính nằm trong tay người nắm quyền này.

Nhưng cả gia tộc Laurent chưa có mấy người được gặp người nắm quyền này, kể cả gia chủ.

Cũng không ai biết rốt cuộc người đó trông như thế nào?

Doanh Tử Khâm như có điều gì suy nghĩ: “Lão già hom hem?”

Nếu Xander nghe được câu này chắc anh ta sẽ tức c.h.ế.t mất thôi.

Xander Laurent được coi là người nắm quyền mạnh nhất trong lịch sử gia tộc Laurent, bây giờ hình ảnh của anh ta

còn đang được lưu giữ trong sách sử châu âu.

Thật không biết anh ta ra ngoài là muốn làm gì.

Còn chẳng bằng ngủ trong quan tài.

“Cơ mà kể ra thì…” Phó Quân Thâm nghiêng đầu: “Có phải người nắm quyền này cũng phải gọi em là lão tổ tông

không? Dù sao vốn dĩ em là nhà soạn nhạc từng được tổ tông của anh ta giúp đỡ mà?”

Doanh Tử Khâm im lặng không lên tiếng.

Không phải là lão tổ tông mà là lão đại.

Xem ra đúng là không ai biết tin Xander Laurent còn sống.

Phó Quân Thâm đột nhiên dừng xe lại: “Yểu Yểu, chờ chút nhé.”

Doanh Tử Khâm hơi giật mình, lúc này mới nhận ra ngoài trời đang đổ mưa, mưa rất lớn.

Cô thấy Phó Quân Thâm lấy một cái ô trong xe ra rồi kéo cửa kính xuống, đưa ô cho cảnh sát giao thông đứng bên

đường, nói: “Trên đường về nhà chú ý an toàn nhé.”

Cảnh sát giao thông sửng sốt, hồi lâu vẫn không có phản ứng gì.

Lúc người cảnh sát lấy lại tinh thần thì xe của Phó Quân Thâm đã lái đi xa rồi.

Ngoài trời mưa như trút nước, trời đất tối tăm.

Trong xe mở đèn dìu dịu, radio của xe đang phát một bài đồng d.a.o Ailen mà Doanh Tử Khâm thích nghe.

Cô tựa vào cửa kính, vẩn vơ suy nghĩ tại sao cô lại yêu anh.

Bởi vì trước giờ anh đều như vậy, dù sống trong bóng

tối nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng đến c.h.ế.t không thay đổi.

***

Dưới sự giúp đỡ của Truyền thông Thời Đại, người đàn ông trung niên nhanh chóng đi tới trụ sở chính của Truyền

thông Sơ Quang.

Phòng làm việc của Vân Hòa Nguyệt cũng ở đây.

Vừa hay, Vân Hòa Nguyệt cùng Giang Dật và mấy thành viên khác trong nhóm đều đang đi về phía này.

Người đàn ông trung niên nhận ra Vân Hòa Nguyệt ngay, hai mắt ông ta sáng rực.

Ông ta lập tức tiến lên, trực tiếp

túm lấy tay Vân Hòa Nguyệt.

“Con nhãi này, cuối cùng tao cũng tìm được mày.

Mày về với tao ngay, kiếm được tiền ở giới giải trí là ngỡ mình

lật được trời phải không?”

Mấy thành viên khác đều chẳng hiểu đầu cua tại nheo gì.

Giang Dật kéo Vân Hòa Nguyệt về phía sau, cau mày: “Ông là ai?”

Bàn tay anh ta vô tình chạm phải eo của Vân Hòa Nguyệt.

Tay Giang Dật hơi co lại, cuối cùng buông ra.

Đúng là có vẻ mềm mại mà chỉ con gái mới có.

Người đàn ông trung niên còn chưa lên tiếng, Doanh Tử Khâm đã bước ra từ cửa công ty, lạnh lùng buông một câu:

“Đánh.”

Hai người bảo vệ nhanh chóng tiến lên, trực tiếp giữ chặt lấy người đàn ông trung niên rồi kéo ông ta ra ngoài.

“Tới lần nào đánh lần đó.” Doanh Tử Khâm hờ hững: “Ông ta đã đánh Hòa Nguyệt bao nhiêu lần, bây giờ trả lại

cho ông ta toàn bộ.”

Nếu như Dụ Tuyết Thanh không vừa hay đi ngang qua thì bây giờ cuộc đời của Vân Hòa Nguyệt sẽ như thế nào?

Ở nhà bị đánh rồi lại bị bán cho người khác.

Đừng nói là thực hiện giấc mơ, ngay cả sống sót cũng là chuyện rất khó khăn.

Mà có người lại muốn hủy hoại cô gái này.

Người đàn ông trung niên sợ ngây người, cũng hoàn toàn tức điên.

Ông ta bị đánh cho bầm dập mặt mũi, nói chuyện cũng trở nên mơ hồ: “Lũ tư bản chúng mày, tao phải đi kiện

chúng mày.

Chúng mày đang vi phạm pháp luật đấy! Tao đánh vợ con tao thì sao? Đó là chuyện chính đáng!”

Doanh Tử Khâm quay đầu, khẽ cười: “ông có thể thử xem.”

Có nhiều lúc cô hoàn toàn không ngại dùng tư bản để trấn áp người khác, còn trấn áp một cách rất chi khoái trá.

Người đàn ông trung niên không động được đến Vân Hòa Nguyệt đã bị đưa đi.

Bởi vì Vân Hòa Nguyệt vừa khôi phục thân phận là con gái nên độ hot vẫn đang cao, chuyện xảy ra hôm nay lại

nhanh chóng lên hot search một lần nữa.

#Bố đẻ của Vân Hòa Nguyệt#

#Đánh người#

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-thien-kim-that-lac/chuong-559.html.]

Chuyện xảy ra trước cửa Truyền thông Sơ Quang bị cắt ghép thành video đăng hết lên mạng.

[Chắc là sau khi có tiền thì không cần bố mẹ nữa.

Người như vậy thật sự xứng đáng làm thần tượng của thanh niên

sao?]

[Truyền thông Sơ Quang cá mè một lứa, còn không biết tại sao Doanh Tử Khâm lại xin lỗi à? Vì nếu không xin lỗi

thì không thể tiếp tục moi tiền của fan hâm mộ nữa.

Vì tiền, tất nhiên phải xin lỗi rồi.

Cố Diệp Phi

Bây giờ các thím nhìn đi, giá

cổ phiếu tăng vọt, đạt được mục đích rồi chứ gì?]

[Lại đánh người, lại đánh người rồi.

Đôi khi mị thực sự hoài nghi có phải Doanh Tử Khâm có khuynh hướng bạo

lực không? Sao chuyện gì cũng phải giải quyết bằng cách đánh người thế? Không thể nói chuyện đàng HSo?

Chuyện này vừa nổ ra, giá cổ phiếu của Truyền thông Sơ Quang quả thực đã bị ảnh hưởng.

Nữ thư ký cau mày: “Sếp, có cần xóa hot search không? Dù sao cũng không thể để lộ tình hình gia đình Hòa

Nguyệt được.”

Lúc nào cũng có một vài người thích rạch vết thương của người khác ra xem.

“Xóa hết đi.” Doanh Tử Khâm lấy ra một tờ giấy: “Ngoài ra, chặn hết những tài khoản này luôn.”

Những tài khoản này đều là seeder hoặc tài khoản blogger mà Truyền thông Thời Đại thuế.

Cô đi châu âu cũng là đối đầu trực diện với Truyền thông Thời Đại.

Quan trọng nhất là sẽ chính thức giao đấu với gia tộc Pastch.

Xander ra ngoài, chắc chắn gia tộc Pastch sẽ có hành động.

Hận thù giữa hai gia tộc đã kéo dài mấy trăm năm, cũng đến lúc kết thúc rồi.

Nữ thư ký nhận lấy: “Vâng, thưa sếp, đây đều là IP nước ngoài, đúng là hiểm ác thật.”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Người đi vào là Vân Hòa Nguyệt.

Cô ấy rất kiên định nói: “Chị, em muốn nói ra, chắc chắn có không ít người giống như em, em hy vọng bọn họ cũng

có thể bảo vệ được chính mình.”

Ánh mắt Doanh Tử Khâm trầm xuống, cô đáp: “Được.”

Cô quay đầu, dặn dò thư ký: “Kết nối với đài truyền hình trung ương, phát trực tiếp trên toàn hệ thống mạng.”

Có đài truyền hình trung ương ở đây thì dù có cần phát trực tiếp bất ngờ thì cũng nhanh chóng chuẩn bị xong.

Lần này, Vân Hòa Nguyệt đã mặc váy, chỉ có điều vẫn giữ mái tóc ngắn.

Fan hâm mộ đều kêu gào inh ỏi.

[Đậu xanh rau má,anh Vân mặc váy kìa!]

[Mị c.h.ế.t rồi,mị c.h.ế.t rồi!]

[Để tóc dài,để tóc dài đi chế ơi !!!]

[Chuyện đóng giả con trai bị lãng quên nhanh vậy sao?Không hổ là Truyền thông Sơ Quang,vứt bỏ bố mẹ ruột,để sếp mình đánh bố

mình mà còn mặt mũi lại giới giải trí cơà?]

Bất kể là nguyên nhân gì, dung túng cho người khác đánh bố ruột mình là không đúng.]

[Vân Hòa Nguyệt, nhìn1 quần áo cô mặc trên người rồi nhìn quần áo bố cô mặc đi, một người trên trời một người

dưới đất, cô không thấy xấu

hổ à?].0

[Chậc chậc, thanh niên bây giờ không chỉ cãi lời cha mẹ mà sau này giàu có còn không gửi tiền cho cha mẹ.

Người

ta nói nuô6i con ngàn ngày để nương tựa về sau, thế này thì nương tựa cái nỗi gì?]

[Rút lui! Rút lui khỏi giới đi! Vẫn chưa bị cấm són0g à?]

Vân Hòa Nguyệt không đọc được những dòng bình luận này.

Cô ấy hướng về phía ống kính máy quay, trầm mặc một l4át rồi mới lên tiếng: “Mấy hôm trước tôi đã xin lỗi thanh

minh với mọi người, nhưng chưa có cơ hội nói cho mọi người biết tại sao t5ôi phải giả nam để gia nhập giới giải

trí.”

Đây cũng là vấn đề được rất nhiều người quan tâm.

Nhưng sau khi thấy câu trả lời của Vân Hòa Nguyệt lần trước, fan hâm mộ đã nhận ra có điều gì đó không ổn song

chưa từng hỏi lại.

“Từ nhỏ tôi đã bị bạo lực gia đình, mãi cho đến năm mười sáu tuổi.” Nói đoạn, Vân Hòa Nguyệt vén tay áo của

mình lên, để lộ cánh tay trần.

Trên đó là chi chít những vết sẹo vô cùng dữ tợn.

Chứng tỏ cô ấy đã từng bị đối xử tàn nhẫn như thế nào.

Toàn bộ sóng trực tiếp đều lập tức yên tĩnh.

Không có một dòng bình luận mới nào xuất hiện.

“Ông ta đánh tôi, đánh cả mẹ tôi, bởi vì ông ta chỉ cần con trai nên mẹ tôi đã nuôi tôi như một đứa con trai để ông ta

bớt đánh bà vài trận.

Trước năm mười lăm tuổi, thậm chí tôi còn không biết thực ra mình là một đứa con gái.”

“Một lần nghiêm trọng nhất, tôi bị đánh đến mức nội tạng chảy máu, dạ dày cũng bị bục.” Giọng Vân Hòa Nguyệt

run run, hàng mi dài che khuất hai mắt cô ấy.

Cô ấy chậm rãi hít thở một lát rồi mới nói tiếp: “Nhưng không ai đưa

tôi đến bệnh viện, tôi cứ ngỡ lần đó mình c.h.ế.t chắc rồi, nhưng lại may mắn gặp được anh.”

“Anh ấy biết tôi thích hát thích nhảy nên đã đưa tôi đến tham dự cuộc thi tuyển chọn tài năng.”

“Tôi có trở ngại tâm lý nghiêm trọng nên không thích xã giao, không thích nói chuyện.”

“Tôi có thể đi được tới ngày hôm nay là phải cảm ơn hai người.” Vân Hòa Nguyệt mỉm cười, để lộ hai lúm đồng

tiền nhàn nhạt: “Một là người anh đã dùng một trăm nghìn tệ cứu tôi khỏi gia đình ấy, người còn lại chính là chị.”

“Chị làm như vậy cũng là vì bảo vệ tôi.”

“Nếu như không có hai người họ, chắc bây giờ tôi đã chẳng thể ngồi đây nói chuyện với mọi người.

Tôi sẽ chết, mà

còn chẳng biết sẽ c.h.ế.t ở đâu, có lẽ là đầu đường xó chợ nào đó.”

Người quen biết với Vân Hòa Nguyệt đều biết tuy cô ấy lớn hơn Doanh Tử Khâm hai tuổi nhưng luôn gọi Doanh

Tử Khâm là chị.

Doanh Tử Khâm ở bên cạnh lắng nghe mà đầu ngón tay cũng tái nhợt, lạnh lẽo.

Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Vân Hòa Nguyệt bị bạo lực gia đình, nhưng cô nghe cũng tưởng tượng được, rốt

cuộc lúc ấy Vân Hòa Nguyệt đã khổ sở như thể nào.

Vân Hòa Nguyệt cúi người với ống kính một lần nữa: “Đồng thời, tôi cũng muốn cảm ơn fan hâm mộ và các đội

viên của tôi vì mọi người đã kiên nhẫn chờ đợi, không truy hỏi tôi đến cùng.”

Cô ấy nói năng rất đơn giản nhưng đầu óc của những khán giả xem trực tiếp vẫn trống rỗng chưa kịp hiểu.

“Hôm nay tôi đứng đây, ngoài việc nhìn thẳng vào quá khứ của mình, tôi cũng muốn nói với các bạn nữ rằng nếu

có người bắt nạt các bạn, các bạn nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt.”

Sau khi nói xong, Vân Hòa Nguyệt tránh sang một bước, nhường lại ống kính.

Gương mặt cô gái xuất hiện trước

công chúng một lần nữa.

Doanh Tử Khâm không nói cô đã làm những gì cho Vân Hòa Nguyệt, chỉ nói: “Truyền thông Sơ Quang đã liên lạc

với nhà họ Mục và nhà họ Nhiếp, thành lập một quỹ giúp đỡ phụ nữ và trẻ em.

Chi tiết về quỹ tài trợ này sẽ được

đăng tải trực tuyến sau, nhờ mọi người giám sát hoạt động của quỹ.”

Buổi trực tiếp đến đây kết thúc, bản phát lại bắt đầu được chia sẻ điên cuồng trên mạng.

[Mị khóc thật rồi, nước mắt cứ chảy không ngừng.

Mị luôn theo dõi những màn biểu diễn của Nguyệt Nguyệt, trên

sân khấu, chị ấy giống như một tinh linh vui vẻ, mị chưa từng nghĩ chị ấy đã phải trải qua những chuyện này.”

[Vạch trần vết sẹo sâu nhất của một cô gái, các người hài lòng chưa?!]

[May mà anh vẫn luôn giả làm con trai, nếu là con gái, không biết còn bị bắt nạt đến thế nào?]

Sức hiệu triệu của ngôi sao hàng đầu quá mạnh mẽ, cộng đồng fan hâm mộ đã bắt đầu tự động quyên góp tiền.

Đừng nói là công chúng bình thường, đến các nghệ sĩ khác cũng không ngờ Vân Hòa Nguyệt lại gặp phải chuyện

như vậy.

Toàn bộ giới giải trí một lần nữa chấn động.

[@Thương Diệu Chi: @vân Hòa Nguyệt có anh đây rồi.]

[@Tạ Mạn Vũ: @vân Hòa Nguyệt có chị đây rồi.].

[@Giang Dật: @vân Hòa Nguyệt, đội trưởng, chúng tôi đều ở đây.]

Rất hiếm khi thấy các ngôi sao đồng loạt lên tiếng ủng hộ như vậy, lần trước giới giải trí có động tĩnh lớn như thế là

lúc Doanh Tử Khâm có kết quả thi tốt nghiệp.

Hơn một nửa giới giải trí, tất cả ngôi sao hạng A đều đồng loạt đăng

bài chúc mừng.

Lần này, bọn họ lên tiếng vì một cô gái.

Bọn họ đã dùng cách này để nói với Vân Hòa Nguyệt, không một ai có thể hủy hoại ước mơ của em.

Mỗi cô gái đều đáng được trân trọng.

****

Người đàn ông trung niên nhanh chóng bị tống vào nhà giam.

Sau khi biết tin tức này, các đội viên và Vân Hòa Nguyệt cùng ăn cơm chúc mừng, cũng gọi cả Doanh Tử Khâm và

mấy ngôi sao khác đến chung vui.

Vân Hòa Nguyệt chỉ vào thực đơn, lặng lẽ nói với Doanh Tử Khâm: “Chị ơi, đu đủ, đu đủ.”

Tay Doanh Tử Khâm hơi khựng lại, cuối cùng vẫn gọi món ăn cô ấy thích.

Cả bọn nhanh chóng giải quyết xong bữa ăn, nhưng bầu không khí trên bàn ăn lại hoàn toàn khác trước kia.

Vốn dĩ mấy đội viên là những người kề vai sát cánh bên nhau, sau khi biết Vân Hòa Nguyệt là con gái, lại e ngại

“uy nghiêm” của đội phó, bọn họ còn không dám đập vai Vân Hòa Nguyệt.

Ăn xong, Vân Hòa Nguyệt nhìn bàn ăn, ngẩn người.

Giang Dật nghiêng người, đá nhẹ vào ghế cô ấy, nhíu mày hỏi: “Này, đội trưởng, cô nghĩ gì thế?”

Mặc dù nhóm đã giải tán, bọn họ mỗi người có một hướng đi riêng nhưng vẫn lười thay đổi xưng hô.

Vân Hòa Nguyệt ngẩng đầu, chỉ vào bản thân, rầu rĩ nói: “Đang nghĩ làm thế nào cho n.g.ự.c to ra.”

Giang Dật: “…”.

Đây là những lời anh ta có thể nghe được sao?

Có cảm giác nóng rực khó chịu bốc lên, hoàn toàn không đè nén lại được.

Giang Dật đứng dậy, mặt không đổi sắc, anh ta đá vào vỏ chai bia dưới đất, đi vào nhà vệ sinh bên ngoài.

Vân Hòa Nguyệt nghi ngờ nhìn về hướng Giang Dật đi xa.

Hôm nay cộng sự của cô ấy có gì đó sai sai.

Vân Hòa Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, cô ấy định tối nay về sẽ tiếp tục ăn đu đủ hầm sữa.

Nghĩ tới đây, sau khi quay về phòng tập, cô ấy vui vẻ nhảy một đoạn, sau đó đăng lên Weibo coi như phúc lợi cho

fan hâm mộ.

***

Truyền thông Thời Đại vẫn luôn thao túng dư luận từ xa, ở nước Hoa chỉ có Helena và mấy nhân viên khác.

Doanh Tử Khâm trực tiếp loại Helena khỏi chương trình “Thanh xuân 303”.

Helena chỉ là thực tập sinh Truyền thông Thời Đại đưa tới, sau hai lần công diễn, mặc dù độ nổi tiếng của cô ta có

thể lọt vào tốp năm, cũng có kha khá fan hâm mộ những hoàn toàn không thể so được với Vân Hòa Nguyệt.

Càng không cần phải nói, cô ta còn âm thầm gây ra nhiều chuyện như vậy.

Vân Hòa Nguyệt vẫn phải tiếp tục làm người hướng dẫn của “Thanh xuân 303” nên đương nhiên không cùng tới

châu âu tham dự nghi thức khai mạc lễ trao giải Kim Tượng.

ỖNữ thư ký định đặt vé máy bay, nhưng sau đó Phó Quân Thâm trực tiếp đưa một chiếc máy bay tư nhân tới đón

Doanh Tử Khâm.

Hành trình kéo dài mười hai tiếng, vất vả mãi mới đến được khách sạn.

Nữ thư ký giúp Doanh Tử Khâm mang hành lý lên phòng, hai mắt sáng rực: “Sếp, cô không mở ra xem thử ?”

66

Doanh Tử Khâm liếc cô ta một cái, bỗng dưng cảm thấy cuộc nói chuyện này hơi quen quen.

Lần trước nữ thư ký hỏi như vậy, cô mở ra thì thấy một chiếc gối ôm hình người cao đến một mét chín.

Khó xử tới mức muốn chui xuống đất cho rồi.

Doanh Tử Khâm cúi đầu, nói không nhanh không châm: “Trừ lương.”

Nữ thư ký ôm lòng hóng hớt rưng rưng chạy đi.

Sau khi cô ta đi khỏi, Doanh Tử Khâm mới ngồi xuống, bắt đầu dỡ hành lý Phó Quân Thâm đã chuẩn bị cho cô.

Lần này, Phó Quân Thâm không nhét mấy thứ như gối ôm hình người, bên trong là những món đồ ăn vặt nhãn

hiệu cô thích, được phân loại đóng gói vào các hộp khác nhau.

Còn có một hộp miếng dán giữ nhiệt, bên trên dán một tờ giấy ghi chú viết tay: Lúc nào đau bụng nhớ dán một

miếng nhé.

Doanh Tử Khâm cất chiếc hộp đi, sau đó nhận được điện thoại của Xander.

Từ sau lần cô vô tình nhận cuộc gọi video của Xander, tên này không gửi tin nhắn văn bản cho cô nữa.

“Lão đại, cô tới chưa?” Xander uể oải hỏi: “Cô đang ở đâu? Để tôi cho người đến đón.”

Doanh Tử Khâm nói ra một thành phố gần Firenze: “Để sáng mai đi.”

“Không thành vấn đề.” Xander đáp không chút do dự: “Đến lúc đó tôi sẽ cử một chiếc xe màu vàng đi đón cô, sáng

lóa cho mù mắt cô luôn.”

Doanh Tử Khâm: “…”

Đây mới là giàu đến vô nhân tính.

***

Lần này Truyền thông Thời Đại giao đấu cùng Truyền thông Sơ Quang, tuy Truyền thông Thời Đại không có tổn

thất gì nhưng cũng coi như mất hết mặt mũi.

Sản nghiệp của gia tộc Pastch liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, mặc dù ngành giải trí không phải là lĩnh vực quan

trọng nhất đối với họ nhưng nó có thể mang lại rất nhiều tiền.

Sau khi Claire báo cáo với gia tộc Pastch, gia tộc này nhanh chóng lấy được tất cả thông tin về Doanh Tử Khâm.

Thông tin cho thấy Doanh Tử Khâm là sinh viên của Đại học Đế Đô, đồng thời là CEO của Truyền thông Sơ Quang.

Ngoài ra thì không còn thông tin gì khác.

Trong mắt một gia đình tài phiệt có lịch sử mấy trăm năm, lý lịch này của cô vô cùng tầm thường.

Gia tộc Pastch chỉ cần tiện tay là có thể bóp c.h.ế.t mười công ty giải trí không có thực quyền như Truyền thông Sơ Quang.

Claire rất cung kính:“Ngài Luke,chúng tôi phải làm gì đâyạ?”

“Doanh Tử Khâm.”Luke nhìn tấm ảnh của cô gái,thoáng trâm noa

rồi hờ hững lên tiếng:“Yên tâm,cô ta có thể giành được giải

thưởng kịch bản xuất sắc nhất đã là khá lắm rồi,những giải khác thì đừng có hòng.”

Nơi này là châu âu,là địa bàn của bọn họ,người khác có là rồng thì cũng phải thu mình lại.

Loading...