Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÔ THIÊN KIM THẤT LẠC - Chương 493

Cập nhật lúc: 2024-11-17 08:02:26
Lượt xem: 9

Tu Thiếu Uyển lại giật mình: “Được?”

“Được có nghĩa là..” Doanh Tử Khâm nhận lấy bát cháo nóng hổi từ tay cô ấy, bắt đầu đút cho Tu 1Vũ từng thìa:

“Tôi đã nhớ kỹ bọn họ”

“Gia tộc Cohen?” Tu Vũ sờ lên cằm: “Tôi chưa nghe bao giờ, tôi có quen không nhỉ? Bọn họ cũng 0đua xe hay sao?”

“Tôi cũng chưa nghe nói bao giờ” Doanh Tử Khâm không hề quan tâm, chỉ chú ý đến cháo trong bát: “Chắc là một

gia t1ộc nhỏ bé nào đấy thôi.”

Tu Thiếu Uyển im lặng: “..”

Cô ấy nhất thời không biết có phải bản thân lo lắng quá mức hay không,2 hai đứa nhóc này đúng là nghé mới sinh,

không sợ cọp.

Gia tộc Cohen quả thực không có danh tiếng gì ở nước Hoa.

Trên thực 6tế đối với những người bình thường ở châu âu, ngoài bốn đại gia tộc kia ra thì những quý tộc khác đều

không có danh tiếng gì.

Nhưng9 điều này không có nghĩa là thực lực của những gia tộc này rất kém.

Nếu thực sự so sánh thì gia tộc Cohen còn mạnh hơn mấy gia tộc đỉnh cấp ở Đế Đô, ít nhất là về mặt vũ lực.

“Tiểu Vũ, hay là cháu đừng tham gia cuộc thi nữa” Tu Thiếu Uyển nói với giọng điệu nghiêm túc nghiêm túc: “Bố

của cháu mất tích chính là vì ông ấy đã gây thù chuốc oán.

Cô thật sự không hy vọng cháu lại giẫm vào vết xe đổ

của ông ấy.

Cô không hy vọng cháu tài giỏi thành công quá, chỉ cần có thể bình yên sống hết đời là được.”

Nhưng đến giờ bọn họ vẫn không thể điều tra rõ ràng, rốt cuộc Tu Thiếu Ninh đã gây ra thù oán gì.

“Cô ơi, cô sai rồi” Tu Vũ nhún vai: “Nếu cháu không tham gia cuộc thi, bọn họ sẽ càng đắc ý hơn nữa.

Hơn nữa,

ngay cả chuyện hạ độc bọn họ còn làm được thì còn chuyện gì mà không thể nữa?”

Năm năm trước, cô ấy gặp tai nạn xe.

Hôm nay, cô ấy lại trúng độc.

Tu Thiểu Uyển thở dài một hơi, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng đây là sự thật.

“Cậu chú ý nghỉ ngơi nhé” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Cậu còn phải tham gia cuộc thi, không cần lo đến

chuyện này.

Từ giờ đến khi bắt đầu cuộc thi, cậu không được lộ diện”

Cô ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Cứ để bọn họ nghĩ là cậu đã bất tỉnh, không thể tham gia giải đua F1 nữa”

Mỗi một ngành nghề đều có nhân tài.

Tu Vũ là một tay đua xe tài năng, có thể nói cô ấy sinh ra là để đua xe.

Chắc chắn không chỉ có một mình gia tộc Cohen nhắm vào cô.

Không có bí mật nào không có sơ hở.

Vì đảm bảo an toàn cho bản thân, Tu Vũ vẫn nên ở lại trong bệnh viện.

Gia tộc Cohen cũng thật ngu xuẩn, còn làm mọi chuyện rùm beng lên, còn phải nói cho nhà họ Tu biết.

Gia tộc thật sự muốn tính mạng của Tu Vũ thì lại ngụy trang và che giấu rất tốt.

Không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

Ăn xong bát cháo, cô ấy uể oải vẫy tay: “Cô ơi, cháu không sao rồi, cô về Đế Đô trước đi ạ.

Giả vờ như cháu c.h.ế.t rồi,

khóc lóc một chút, làm thật chút ạ”

Tu Vũ nắm lấy vai cô gái, tỏ vẻ đau đớn: “Bố Doanh, trông cậy vào cậu hết đó, tôi yêu rồi, không đánh lại cô của tôi

nữa”

Doanh Tử Khâm nhíu mày.

Tu Thiếu Uyển tức đến bật cười, gật đầu: “Tiểu Vũ, cháu.

Thôi được rồi, có cô Doanh ở đây, thế nào cháu cũng phải

ngoan ngoan hơn.

Tạm thời cô sẽ không về Đế Đô nữa, đợi cháu thi đấu xong rồi nói sau”

Bà ấy cũng không muốn trở về để nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo của ông cụ Tu.

Chán ghét!

Tu Thiếu Uyển lại dặn dò thêm một câu: “Chúng ta đang ở nơi đất khách, hai cháu đừng có đối đầu căng thẳng quá

với các gia tộc bản địa ở đây.

Hai cháu không biết rõ thực lực của gia tộc Cohen thế nào, an toàn vẫn là trên hết”

Nói xong, bà ấy ra khỏi phòng bệnh, khép cửa lại.

“Bổ Doanh, cậu cứu tôi là được rồi” Tu Vũ nhíu mày: “Cô của tôi nói rất đúng, chúng ta quả thực không nên đối

đầu với gia tộc Cohen”

Bọn họ không có nhiều quan hệ ở châu âu giống như gia tộc Cohen.

Hơn nữa, hiện giờ vẫn không có bằng chứng nào chứng minh chuyện này là do gia tộc Cohen làm, người và vật

dụng trên máy bay đã được kiểm tra, đều không có gì bất thường.

Cố Diệp Phi

“Yên tâm” Doanh Tử Khâm thản nhiên: “Tôi nói rồi, chỉ là một gia tộc nhỏ bé”

“Bố Doanh, cậu đối với tôi tốt quá!” Tu Vũ hai mắt long lanh: “Con gái rất cảm động đấy.”

Doanh Tử Khâm lại đút thêm cho Tu Vũ một thìa cháo, liếc mắt nhìn cô ấy: “Không phải nói là tôi sẽ chiều cậu

sao?”

Tu Vũ đưa tay giật áo của cô gái, giọng nói run run: “Đừng để cho vị kia nhà cậu nghe thấy mấy lời này

“Ha?”

“Tôi… tôi sợ bị anh ấy ám sát”

***

Sau khi Tu Vũ ngủ say, Doanh Tử Khâm mới rời khỏi phòng bệnh.

Đây là phòng bệnh được mã hóa của IBI, sẽ không để lộ bất kỳ thông tin nào ra bên ngoài.

Cho dù là gia tộc Laurent đến tìm hiểu cũng vô dụng.

Các biện pháp bảo mật của IBI có hiệu quả tối ưu nhất trên thế giới.

Phó Quân Thâm đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại.

Sắc mặt của chàng trai khá u ám, đôi mắt hoa đào tươi cười tự nhiên của anh cũng đanh lại, lộ vẻ lạnh lùng.

Anh gõ nhẹ ngón tay lên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Ừm, gia tộc Cohen, hãy điều tra hết tất cả chứng cứ phạm tội,

sau đó cử người trực tiếp đến đó”

Đầu dây bên kia là Cục trưởng của IBI, Lịcinius: “Vâng thưa sếp”

Anh ta tiện tay kiểm tra thông tin gia tộc Cohen trên máy tính, phát hiện gia tộc này đã có tiền án.

Tuy nhiên, trên thế giới có quá nhiều thể lực như gia tộc Cohen, tất cả đều liên tục lao vào bờ vực tội ác.

IBI không đủ nhân lực, căn bản không thể quản lý hết được.

Nếu như điều tra, thực sự có thể khiến trời đất chao đảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-thien-kim-that-lac/chuong-493.html.]

Gia tộc Cohen đúng là không có mắt, không biết tại sao lại đắc tội với sếp của bọn họ.

Thật thê thảm.

“Nhanh lên, tôi chỉ cho anh nhiều nhất bốn tiếng thôi” Phó Quân Thâm nói xong câu này bèn kết thúc cuộc gọi.

Anh quay người lại, giấu đi vẻ mặt lạnh lùng, khẽ nhướn mày, nở một nụ cười lười biếng: “Yêu Yểu, đừng thấy anh

đứng xa thế này, anh nghe hết mấy điều hai người nói với nhau rồi.”

Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Nói cái gì?”

“Em đút cháo cho cô ấy ăn, còn gọt cả táo”

“Còn nói là chiều cô ấy” Phó Quân Thâm lợi dụng ưu thế chiều cao, vỗ nhẹ lên đầu cô gái: “Bạn gái, lúc nào anh có

thể trải nghiệm một lần? Anh có thể nằm xuống”

“Anh nhìn xem” Doanh Tử Khâm chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Mặt trời vừa to vừa tròn thể kia, đang là ban ngày, anh

đừng có nằm mơ”

Mặc dù là nói như vậy, Doanh Tử Khâm vẫn lấy từ trong túi ra một quả quýt, bóc vỏ và đút cho anh một múi.

Sau khi đút xong, cô xoa xoa tay: “Em đến bang Heba một chuyến, anh ở đây trông chừng nhé!”

Nói thật thì cô cũng chỉ tin tưởng vào Phó Quân Thâm.

“Yểu Yểu, chờ một chút” Phó Quân Thâm giữ chặt cô gái, tay kia giơ ra một món đồ, cười: “Cho em cái này”

Đây là một tờ giấy chứng nhận của IBI, trên đó có kèm ba chữ Chỉ huy trưởng, cấp bậc là cấp S.

Giấy chứng nhận cấp S của IBI có tổng cộng không quá mười cái, đều nằm trong tay các cán bộ cấp cao.

Có giấy chứng nhận này thì đi lại ở bất kỳ nơi nào trên thế giới cũng rất thuận tiện.

Doanh Tử Khâm nhìn tờ giấy chứng nhận, nhíu mày: “Đây gọi là đi cửa sau phải không? Sếp à, chuyện này mà đồn

ra ngoài sẽ ảnh hưởng danh tiếng của anh.”

“Tạm thời thôi” Phó Quân Thâm tỏ vẻ không quan tâm: “Nếu em đồng ý gia nhập thì anh cầu còn chẳng được”

Doanh Tử Khâm cất giấy chứng nhận cẩn thận: “Có thể cân nhắc

Phó Quân Thâm lại đưa cho cô một chiếc mặt nạ khác: “Đi đi, anh sẽ bảo Vân Sơn đi theo em, chú ý an toàn nhé!”

Cô làm cái gì, anh cũng sẽ lo liệu chu đáo.

***

Mấy ngày nay, gia tộc Cohen cho người giám sát chặt chẽ các bệnh viện lớn ở thủ đô nước S nhưng không có tin tức

gì về việc Tu Vũ nhập viện.

Nhà họ Tu cũng rất yên tĩnh, hiển nhiên là đã từ bỏ việc phản kháng.

Điều này khiến cho gia chủ nhà Cohen rất yên tâm.

Tuần sau là giải đua F1 rồi, chỉ cần Tu Vũ không tham gia, vị trí thứ ba sẽ chỉ thuộc về gia tộc Cohen.

Gia chủ nhà Cohen gọi quản gia đến: “Đội đua xe của nhà họ Tu đến rồi à? Đàm phán xong chưa?”

Quản gia lắc đầu: “Bọn họ ai nấy đều rất ngoan cố”

Gia chủ nhà Cohen cười lạnh một tiếng: “Đi thôi, tôi sẽ đích thân đi.

Ngoan cố thì có tác dụng gì, đúng là chưa thấy

quan tài thì chưa đổ lệ!”

Ông ta đi ra ngoài.

Trong trang viên có một nhóm tay đua, tất cả đều rất cảnh giác.

Chính người của gia tộc Manson đã nói sẽ dẫn họ đi xem xe đua mới, nhưng không ngờ lại đến chỗ này.

Không chỉ như thế, gia tộc Cohen còn nói muốn thu mua bọn họ.

“Không phải là các người vẫn chưa biết gì đấy chứ?” Nhìn những tay đua này, gia chủ nhà Cohen tặc lưỡi một cái:

“Đội trưởng của các người đã trở thành người thực vật rồi, không thể nào đua xe được nữa.

Tôi có lòng tốt mua lại

các người, giúp các người tham gia giải đua, các người còn không bằng lòng sao?”

Ngay sau khi ông ta nói xong câu này, sắc mặc của các tay đua đều biến đổi.

Giải đua F1 do gia tộc Manson tổ chức, tất cả quy định cũng đều do gia tộc Manson đặt ra, rất thất thường, thậm chí

có thể thay đổi bất cứ lúc nào theo sở thích của gia chủ.

Mỗi một đội đua xe chỉ có một đội trưởng.

Đội trưởng của đội đua xe thể hiện thực lực cao nhất của đội, chỉ có đội

trưởng mới có tư cách để đoạt cúp vô địch.

Mặc dù Tu Vũ đã rời khỏi Đế Đô năm năm do vết thương ở tay nhưng cô ấy đã hồi phục rất nhanh chóng, không

một ai trong đội đua của nhà họ Tu phản đối việc Tu Vũ làm đội trưởng.

Tu Vũ gặp chuyện không may ư?

Một tay đua nhìn chằm chằm vào chủ gia tộc Cohen: “Ý của ông là gì?”

Quả thực là mấy ngày nay Tu Vũ không trở về, nhưng Tu Thiếu Uyển đã đánh tiếng với bọn họ rằng Tu Vũ đi tìm

bạn và cô ấy sẽ trực tiếp đến hiện trường giải đấu.

Lẽ nào, đây chỉ là nói dối?

“Xem đến các người không hề biết chuyện.” Gia chủ nhà Cohen cảm thán một tiếng: “Virus AXC 9, một khi trúng

phải độc này, người ta sẽ rơi vào tình trạng hôn mê, nội tạng sẽ không ngừng suy yếu cho đến khi trở thành người

thực vật”

“Không còn đội trưởng, các người thi đấu thế nào? Ai cho các người dũng khí đó?”

Tất cả các tay đua đều im lặng, bọn họ đều chưa kịp có phản ứng.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, từ xa truyền đến, như có như không, không gấp không vội: “Tôi!”

Doanh Tử Khâm đeo chiếc mặt nạ màu bạc đang bước đến, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cô không hề che giấu dáng người của mình nên gia chủ nhà Cohen chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra đó là

một cô gái.

Dáng người mảnh khảnh, trông có vẻ khá yếu đuối.

Nhưng cô gái dẫn theo hai tên lính đánh thuê, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên.

“Chỉ dựa vào cô sao?” Gia tộc Cohen nghĩ rằng đây chỉ là hộ vệ của nhà họ Tu, cười chế nhạo: “Cô có biết chỗ này

của tôi có bao nhiêu lính đánh thuế không? Có bao nhiêu vũ khí nóng? Xe tăng, máy bay chiến đấu, đều là hàng cao

cấp nhất”

“Cô cho rằng một mình cô có thể đánh bại gia tộc Cohen của chúng tôi?”

Đúng là mất trí!

Gia chủ nhà Cohen càng vàng khinh thường, vẫy tay một cái.

“Ầm ầm.”

Tiếng động vang lên, một số tòa tháp phía trên lâu đài nhanh chóng thay đổi diện mạo, ống pháo được dựng lên,

đồng loạt nhắm vào cô gái.

Ngoài ra còn có vô số lính đánh thuê.

Gia chủ nhà Cohen chắp hai tay sau lưng, điềm tĩnh nhìn Doanh Tử Khâm, trong mắt là vẻ giễu cợt: “Bây giờ, cô

còn dám nói ‘tôi’ hay không?”

Ông ta vừa dứt lời thì có một giọng nói khác vang lên: “Này, này! Còn tôi, còn tôi!”

Gia chủ nhà Cohen sầm mặt lại: “Là ai?

Ông ta ngẩng đầu lên,giống như cảm thấy gì đó.

Trên bầu trời,hơn chục chiếc máy bay đang áp sát.

Khoang tàu của chiếc máy bay dẫn đầu mở ra,đó là một người đàn ông trẻ với mái tóc vàng óng.

Chỉ huy hạm đội trên không của IBI,Anthony!

 

Loading...