CÔ THIÊN KIM THẤT LẠC - Chương 437
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:18:12
Lượt xem: 8
Mạnh Như quả thực không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy dòng chữ đỏ chạy trên màn hình.
Bà ta đang nhìn thấy cái gì thế3 kia?
Tuy rằng nhà họ Nguyên không phải là một gia tộc lớn ở Để đô, nhưng Mạnh Như đã ở trong giới thượng lưu quá
lâu rồi1, cũng biết được nhiều điều.
Mạnh Như biết rõ, những gia tộc ở Để đồ có thể coi là hàng đầu thì cũng chỉ có nhà họ Nhiếp,9 nhà họ Mục, nhà Đệ
Ngũ và nhà họ Tu thôi.
Những gia tộc nghiên cứu khoa học như nhà họ Kỷ không được nhiều người biết đến, bởi
v3ì nhiều người trong nhà họ Kỳ đều đã ký một bản thỏa thuận bí mật, vì vậy rất ít người bên ngoài và trên mạng
biết chuyện nhà họ.8
Bao gồm cả Mạnh Như, bà ta cũng chưa bao giờ nghe nói đến nhà họ Kỷ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là sức mạnh tổng thể của nhà họ Kỷ rất kém.
Ngược lại, bởi vì lĩnh vực mà nhà họ
Ký tham gia quả đặc biệt, Mạnh Như bọn họ vốn không đủ tư cách để biết được.
Nhưng cho dù như thế nào, nhà họ Nhiếp và nhà họ Mục chính là những gia tộc lớn hàng đầu ở Đế đô.
Nhà Đệ Ngũ hơi kém một chút về mặt kinh doanh nên trong mắt người ngoài, bọn họ vẫn luôn kém hơn nhà họ
Nhiếp và nhà họ Mục một bậc.
Người bình thường sẽ không nghĩ rằng, nhà Đệ Ngũ mới là gia tộc đáng sợ nhất.
Nhưng bây giờ, ba gia tộc này đã liên kết với nhau để tổ chức một bữa tiệc cho Doanh Tử Khâm?!
Cả người Mạnh Như run lên, không đứng vững, làn da cũng tái nhợt.
Có rất nhiều người xung quanh, nhưng bà ta không hề nghe thấy bất cứ điều gì.
Trước mặt bà ta chỉ còn lại ba chữ
“Doanh Tử Khâm” kia.
Hai ngày nay, tần suất xuất hiện của cái tên này quá cao.
Khi Mạnh Như đi trên đường cũng có thể nghe thấy mọi
người đang bàn tán.
Cuối cùng, ông Nguyên đánh lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Thì ra là chuẩn bị cho trạng nguyên của kỳ thi tốt
nghiệp trung học phổ thông.”
Nhà họ Nhiếp và nhà họ Mục sẽ đi kết giao với những tài năng trong giới công nghệ cao, đó là điều chắc chắn.
Nhưng bây giờ điểm thi tốt nghiệp trung học phổ thông cũng mới được công bố thôi, làm sao có thể hành động
nhanh như vậy?
Câu trả lời duy nhất là Doanh Tử Khâm đã quen biết với nhà họ Nhiếp và nhà họ Mục từ lâu, mối quan hệ của bọn
họ vẫn luôn rất tốt.
Mạnh Như cảm thấy không thể hít thở nổi.
Đúng lúc này, lại có người gọi tên bà ta.
Là một vị phu nhân, ngoài mặt vẫn luôn rất vui vẻ, khách sáo với bà ta.
“Nguyên phu nhân, sao bà lại đứng ở đây?” Phu nhân kia có vẻ ngạc nhiên: “ô, bà không biết sao? Tôi nghĩ chắc là
bà cũng không biết được đâu, trạng nguyên kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông của thành phổ Hộ là Doanh Tử
Cố Diệp Phi
Khâm.”
“Ông cụ nhà họ Mục và nhà họ Nhiếp đều rất thích cô bé ấy.
Bữa tiệc chúc mừng này là do bọn họ tổ chức cho cô bé
ấy, chúng ta thật sự là có phúc ba đời mới có thể tham dự bữa tiệc này.”
Phu nhân kia nói xong cũng không nhìn Mạnh Như có biểu cảm thế nào mà đi vào trước.
Mạnh Như gần như không thở được, cũng đi theo vào.
Lúc này, bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, nhưng rất nhiều khách
đã đến.
Mạnh Như bắt đầu nhìn xung quanh trong sảnh tiệc, cuối cùng bà ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bà ta đi về phía phòng bao bên phải, xung quanh có rất nhiều người.
Trong đó có ông cụ Nhiếp – Nhiếp Vân Giản.
Mạnh Như khá hồi hộp, bước về phía trước.
“Mę!”
Nguyễn Gia Thành và ông Nguyên cũng không kịp ngăn lại, Mạnh Như đã bước đến rồi.
“Doanh tiểu thư, xin chào, tôi chính là bạn của bà nội cô.” Da mặt của Mạnh Như thật là dày, bà ta không nhớ đến
những chuyện mà mình đã làm lúc trước, chỉ cười dè dặt: “Tôi là Mạnh Như, là người nhà họ Nguyên, chúng ta đã
gặp nhau trước đây rồi đó.”
Một câu nói đã khiến toàn bộ sảnh tiệc im lặng.
Không ít khách quý đều đổ dồn ánh mắt ngạc nhiên về phía này.
Bên ngoài đại sảnh mới là nơi ông cụ Nhiếp mở tiệc chiêu đãi những vị khách khác, còn bữa tiệc họ chuẩn bị cho
Doanh Tử Khâm được bày trong phòng bao.
Cho nên mặc dù bọn họ cũng rất muốn đi kết giao với Doanh Tử Khâm, thế nhưng nhà họ Nhiếp và nhà họ Mục
đều đang ở bên cạnh che chở, đầu đến lượt bọn họ?
Các vị khách đều tự mình biết rõ.
Ông Nguyên và Nguyễn Gia Thành cũng không ngờ, Mạnh Như lại cứ thế thản nhiên đi vào trong.
Doanh Tử Khâm không nói chuyện, thậm chí không ngước mắt lên.
Bị ngó lơ một cách hoàn toàn như vậy, Mạnh Như khả là lúng túng.
“Được thôi, tôi nhớ ra rồi.” Thay vào đó, Nhiếp Triều nhìn Mạnh Như vài giây: “Bà chính là người phụ nữ điên
khùng không biết lễ độ mà lần trước la hét trên máy bay sao?”
Mạnh Như sững sờ: “Cái gì?” Bà ta cũng đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Cuối năm ngoái, bà ta từng gặp Nhiếp Triều ở trên máy bay cùng với Phó Quân Thâm, tổng giám đốc khu vực châu
Á – Thái Bình Dương của Tập đoàn Venus.
Nhà họ Nhiếp, nhà họ Mục và nhà Đệ Ngũ đã khiến bà ta chịu một cú đả kích khá lớn rồi, lại còn có Tập đoàn
Venus?!
Mạnh Như nhìn cô gái, sắc mặt tái nhợt.
Cho đến ngày hôm nay, bà ta mới nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì.
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.
Nếu không, lúc này nhà họ Nguyên đã có thể kết giao được với cả Tập đoàn Venus!
“Đâu chỉ thế.” Tu Vũ khoanh tay, giờ thì cô ấy cũng nhớ ra Mạnh Như, cười nhạo: “Mọi người không biết đấy thôi,
lúc ấy tôi cùng bố Doanh vừa ra khỏi cổng trường đã đụng phải cái đứa thiên kim giả mạo Doanh Nguyệt Huyên
kia.”
“Thiên kim giả kia trông đáng thương lắm, bố Doanh không để ý tới cô ta, bị bà già này nói là không có gia giáo.
Cuối cùng thì người nào mới là người không có gia giáo?”
Đầu óc Mạnh Như quay cuồng, không ngờ Tu Vũ lại nói thẳng chuyện này ra.
Ngay khi nghe thấy những lời này,
sắc mặt của ông cụ Nhiếp tối sầm lại: “Mạnh Như, nhà họ Nguyên?”
Nhà họ Nguyên thì ông ấy đã từng nghe rồi.
Nhà họ Nguyên cũng đi theo con đường giống như nhà họ Nhiếp, cũng tham gia vào lĩnh vực linh kiện điện tử.
Ông ấy cũng đã đọc được bản kế hoạch mà nhà họ Nguyên đưa tới, phù hợp tiêu chuẩn, không có điểm gì sáng tạo
nên đành gác lại.
Trong lòng của ông cụ Nhiếp, Doanh Tử Khâm không khác nào cháu gái ruột của ông.
Không có Doanh Tử Khâm,
Nhiếp Triều sẽ không thể sống đến ngày hôm nay.
“Quản gia, mời người phụ nữ điên khùng này ra ngoài.” Nhiếp Triều cũng biết ông cụ Nhiếp đang tức giận:
“Không phải lần trước tôi đã nói là Doanh Nguyệt Huyên và những người bảo vệ cô ta không được phép vào trong
à?”
Mạnh Như còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hai nhân viên bảo vệ mời ra ngoài.
Các vị khách khác lắc đầu, không ngờ lại được xem một vở kịch lớn như vậy.
Doanh Tử Khâm và Tu Vũ cùng nhau vào trong phòng riêng.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, một lúc sau, Phó Quân Thâm cũng bước vào, ngồi xuống bên cạnh cô gái, ánh mắt
khẽ chuyển động: “Lại có người tới đây gây sự à?“.
“Thất thiếu, phải khen ngợi tôi nhé.” Nhiếp Triều tranh công:
“Tôi đã bảo vệ đại lão an toàn, có phải là một người anh em đủ tư cách rồi không?” Phó Quân Thâm nhướng mày:
“Cậu chỉ cần ngậm miệng lại là được.” Nhiếp Triều: “…”
Ông cụ Nhiếp đánh nhẹ một cái vào Nhiếp Triều: “Thằng nhóc này, cháu bao nhiêu tuổi rồi, còn không định tìm
cho ông một cô cháu dâu ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-thien-kim-that-lac/chuong-437.html.]
Nhiếp Triều không nói lời nào, nghĩ thầm, ông không chỉ có cháu dâu rồi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ có
luôn chắt nội ấy chứ.
Chuyện của Mạnh Như cứ thế qua đi, không ai quan tâm đến bà ta, tất cả đều bắt đầu ăn.
Doanh Tử Khâm cụp mi xuống: “Bọn họ đều nói, trên đời này chuyện trên trời là khó lường nhất.”
Nếu nói chuyện trên trời khó lường nhất, chính là không thể nào phán đoán được ông trời sẽ muốn làm gì, sẽ có
mưa hay sấm sét, hay là hủy diệt cả thế giới.
Một thầy bói quyền năng có thể thay đổi cuộc đời của con người, thậm chí số phận của một gia tộc, hay thậm chí cả
vận mệnh của đất nước.
Nhưng là chuyện có liên quan đến ông trời thì dù mạnh đến đâu cũng chẳng có ích gì.
Cho
dù cô đang ở thời kỳ đỉnh cao, cũng sẽ phải trả giá đắt khi chống chọi với ông trời.
Phó Quân Thâm bóc vỏ tôm, bỏ vào bát của cô, nói nhỏ: “Ừm?”
Doanh Tử Khâm thản nhiên nói: “Bây giờ em mới phát hiện, lòng người mới là thứ khó lường nhất.”
Phó Quân Thâm im lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: “Yểu Yểu, em chỉ cần biết là những người đó muốn
dùng lời nói của mình để em d.a.o động, bọn họ đối với em đều không thật lòng, không cần để ý đến bọn họ.”
“Em cũng không hề để ý mà.” Vẻ mặt Doanh Tử Khâm lười biếng, cô cầm đũa lên, gắp tôm trong bát đưa lên môi
anh: “Bạn trai, mời anh ăn tôm.”
Phó Quân Thâm nhíu mày, cười nhẹ: “Bạn gái, anh không ngại lần sau em đút đồ ăn bằng cách khác đầu, như thế
này chẳng thân thiết lắm, đúng không?”
Doanh Tử Khâm liếc mắt nhìn anh.
“Ý anh là dùng tay đó.” Sau khi ăn xong, tâm trạng của Phó Quân Thâm đã tốt hơn nhiều: “Yểu Yểu, đừng nghĩ
nhiều nữa.”
đồ.” Doanh Tử Khâm thu đũa lại, vẻ mặt không biểu cảm: “Bị anh dạy hư rồi.”
***
Bên ngoài sảnh tiệc.
Mạnh Như đứng trong gió, sau lưng không ngừng có ánh mắt liếc nhìn bà ta, khiến bà ta vô cùng khó xử.
Mặc dù
nhân viên bảo vệ không đuổi ông Nguyên và Nguyễn Gia Thành, nhưng bọn họ cũng đi theo ra ngoài.
Ông Nguyên
nhíu mày: “Bà làm sao thế?” Mạnh Như không nói gì, nhưng đột nhiên, đầu óc bà ta tỉnh táo lại.
Thiên kim giả?!
Bà ta như thể nhận ra điều gì đó, bỏ số của Chung Mạn Hoa ra khỏi danh sách bị chặn, và gọi một cuộc điện thoại.
Hai ngày nay, Chung Mạn Hoa đã rất tức giận vì Doanh Nguyệt, Mạnh Như vừa hỏi câu này, bà ta cũng nói thẳng
luôn.
Sắc mặt của Mạnh Như tái nhợt cúp điện thoại: “Hay cho nhà họ Doanh, con phượng hoàng giả đã nói dối chúng
ta!”
Nhà họ Nguyên bọn họ sao có thể cưới một đứa con nuôi được? Hóa ra Doanh Tử Khâm mới là thiên kim thật sự
của nhà họ Doanh.
Bất kể thế nào, Doanh Nguyệt Huyên cũng không thể so sánh được.
Mạnh Như tức đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
“Haiz, chuyện này vốn là bà đã sai rồi.” Ông Nguyên thở dài một hơi: “Bỏ đi, bỏ đi, chúng ta về thôi.”
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ đến việc đi chèo kéo quan hệ với ai nữa.” Nguyên Gia Thành cũng nói: “Tự mình nỗ lực mới là
đúng đắn.”
Mạnh Như mấp máy môi, trong lòng vẫn rất tiếc nuối: “Đi thôi.”
Hai ngày sau, đến khi điện nguyện vọng, điểm chuẩn của thành phố Hộ cũng đã được công bố.
Trường tốp đầu: 532 điểm.
Trường tốp 2: 454 điểm.
Sau khi Doanh Nguyệt Huyên nhìn thấy điểm chuẩn được công bố, trong lòng cô ta vẫn rất buồn rầu.
Tuy rằng cô ta đủ điểm chuẩn vào trường tốp đầu, nhưng có khác nào không đỗ đầu, VÌ cô ta đã không còn hy
vọng vào được trường tốp đầu nữa rồi.
Đều do Doanh Tử Khâm.
Nếu không phải trong lòng còn vướng bận Doanh Tử Khâm thì cô ra cũng sẽ không nghĩ đến chuyện khác khi ngồi
trong phòng thi.
Doanh Nguyệt Huyên cũng rất hối hận.
Cô ta đã quá để tâm đến Doanh Tử Khâm, chỉ muốn vượt qua Doanh Tử Khâm, nhưng lại khiến bản thân vấp ngã.
Chỉ có thể học lại thôi.
Doanh Nguyệt Huyên đi đến một chiếc điện thoại công cộng trên phố và gọi cho Chung Mạn Hoa một cuộc điện
thoại: “Mẹ, lần này con thực sự không cố ý.
Con có thể học lại một năm không?”
Đến cuối, cô ta vẫn còn đặt hy vọng vào Chung Mạn Hoa.
“Nói rồi, cô đừng có gọi tôi là mẹ!” Chung Mạn Hoa hiển nhiên cũng đã biết điểm chuẩn đại học rồi: “Tôi không có
đứa con nào mà điểm thi chỉ cao hơn điểm chuẩn hai điểm thôi!”
“Cô còn muốn học lại à? Cô học lại thì tôi mất mặt thế nào cô có biết không hả? Bạn học của cô đã học đại học hết
rồi, cô vẫn học cấp ba? Cô có mất mặt không? Hả?!”.
Khi Doanh Nguyệt Huyện nghe thấy điều này, tất cả những
bất bình tích tụ bấy lâu nay cuối cùng cũng lộ ra.
Cô ta học lại làm sao vậy?
Làm lại từ đầu không phải là một chuyện vô cùng bình thường sao? Doanh Nguyệt Huyên điên cuồng gào lên:
“Mặt mũi, mặt mũi, mặt mũi! Mẹ chỉ biết đến sĩ diện của mẹ thôi sao? Không có sĩ diện thì mẹ không sống nổi nữa
à?!”
Chung Mạn Hoa cũng thấy hơi bất ngờ, một lúc sau, bà ta mới thốt lên một tiếng: “Cô còn dám quát lại tôi?”
“Đúng, tôi đang quát bà đấy.” Doanh Nguyệt Huyện cười lạnh một tiếng, trực tiếp lật mặt: “Bà bị mất con ruột là
bà đáng đời, tự làm tự chịu!”
“Bà đừng có nói là muốn tốt cho tôi! Hiện tại Doanh Tử Khâm là trạng nguyên của kỳ thi tốt nghiệp, còn tôi lại thi
rớt.
Tâm lý bà đang mất cân bằng, bà muốn đón nó về, tổng cổ tôi ra ngoài!”
“Nhưng mà đáng đời lắm, giờ nó không thèm để ý đến bà, anh trai cũng thất vọng về bà! Đúng là đáng đời!”
Từng câu từng chữ như đ.â.m vào vết thương, đau đớn vô cùng.
Chung Mạn Hoa ném điện thoại đi.
Bà ta thực sự rất buồn, cứ thể bật khóc trong tuyệt vọng.
Bà ta đối xử với Doanh Nguyệt Huyên tuyệt đối không tồi, thậm chí còn tốt hơn Doanh Thiên Luật.
Doanh Nguyệt Huyên không phải do bà ta sinh ra, nhưng bà ta luôn coi cô ta như con đẻ.
Kết quả là bây giờ, Doanh Nguyệt Huyên lại đối xử với bà ta như vậy sao?
Điểm thi của Doanh Nguyệt Huyên thấp như thế, chẳng lẽ bà ta không thể tức giận à?
Làm sao không một đứa con nào có thể hiểu được bà ta chứ? (1)
Chung Mạn Hoa thực sự không muốn cho Doanh Nguyệt Huyên học lại, chuyện này nhất định sẽ khiến người ta
bàn tán.
Nhưng bà ta không hề bỏ rơi Doanh Nguyệt Huyên, chỉ là trong lòng khó chịu, nên bà ta mới nói thêm vài câu.
Bà ta vốn có ý định đưa Doanh Nguyệt Huyên ra nước ngoài, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi.
Dù sao cũng không có cách nào khác, điểm thi của Doanh Nguyệt Huyên quá kém.
Nhưng bây giờ, Chung Mạn Hoa chỉ cảm thấy thất vọng, đau khổ.
Vì một đứa con nuôi, bà ta đã mất đi cô con gái
ruột xuất sắc của mình.
Bà ta đã làm cái gì đây?
Chung Mạn Hoa không có thời gian để buồn, lúc này, điện thoại cố định đổ chuông, đầu dây bên kia là bệnh viện
Số 1.
Chung Mạn Hoa đột nhiên tỉnh táo lại, cầm túi xách và vội vàng rời khỏi nhà.
Hai mươi phút sau,
Chung Mạn Hoa vội vã đến bệnh viện, đi cùng với Doanh Thiên Luật.
Doanh Thiên Luật bước tới, nhíu mày: “Bác sĩ, có chuyện gì vậy? Không phải đã ổn định rồi sao?”
“Tình trạng của bệnh nhân vốn dì không tốt, chỉ vừa mới ổn định, nhưng hôm nay đột nhiên có chuyển biến xấu.” Bác sĩ chủ trị rất
hoang mang, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán: “Bắt buộc phải thực hiện phẫu thuật ghép gan rồi, các người đã tìm được nguồn
gan phù hợp chưa?” 1