CÔ THIÊN KIM THẤT LẠC - Chương 436
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:17:47
Lượt xem: 11
Phó Quân Thâm nhíu mày.
Anh dựa vào ghế sô pha, áo sơ mi không cài cúc, xương quai xanh lộ ra một nửa, dáng vẻ lười biếng, cười khẩy:
“3Yểu Yểu, em xem, đúng là bé heo của chúng ta tính tình giống hệt em.”
Doanh Tử Khâm: “…”
Cô ngẩng đầu lên, sắc mặt không biể1u cảm nhưng trong mắt như có tia sát khí.
Cô phát hiện, có một loại người
trời sinh đã có khả năng chọc giận người khác.
Cố Diệp Phi
Nhiếp Triều v9ui vẻ: “Giỏi vãi, Thất thiếu, cậu còn có thể sinh ra được giống loài khác sao? Thật lợi hại.”
Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm hơi nh3eo lại, ánh mắt liếc nhẹ qua.
“Tôi câm miệng, tôi cầm miệng.” Nhiếp
Triều lập tức cầm khay cherry đi vào phòng bếp: “Tôi không thể làm bóng đè8n.”
Hai ông cụ cũng đi vào phòng ăn, nhường lại phòng khách cho người trẻ tuổi.
Lúc này Doanh Tử Khâm ném chiếc gối trong tay về phía Phó Quân Thâm.
“Bạn gái, anh biết sai rồi.” Phó Quân Thâm không trêu chọc cô nữa, đôi mắt hoa đào cong lên, ngoan ngoãn nghe
lời: “Em thấy không, anh yêu em nhiều thế này.”
Nói xong, anh giơ hai tay lên, b.ắ.n tim cho cô.
Doanh Tử Khâm im lặng một lúc, rất lâu sau mới lên tiếng: “Em phải thừa nhận.”
“Ừm?” Phó Quân Thâm vươn cánh tay dài ôm cô gái vào lòng: “Thừa nhận cái gì?”
Có thêm một chiếc đệm thịt, dựa cũng thoải mái hơn, Doanh Tử Khâm cũng chỉ đành tựa vào người anh, liếc anh
một cái: “Thừa nhận là anh thực sự rất biết nói ngọt.”
Trước đây, cô chưa từng trải nghiệm chuyện này, nhưng cũng đã đọc rất nhiều sách.
Đặc biệt là nữ thư ký của cô,
có thể tìm ra được một chồng tiểu thuyết tình cảm cho cô.
“Không giống nhau.” Phó Quân Thâm cúi đầu, giữ lấy mặt của cô: “Còn phải xem đối tượng là ai nữa.
Nếu là em
thì có không biết cũng sẽ thành biết!”
Sau khi có bạn gái, anh quả thực càng không kiêng nể một chút gì cả.
Doanh Tử Khâm ngáp một cái, hơi buồn ngủ.
“Yểu Yểu, ngày mai anh sẽ tổ chức tiệc tốt nghiệp cho em tại khách sạn Đế đô.” Phó Quân Thâm: “Sáng mai lễ phục
sẽ được giao đến.”
Nghe thấy câu này, Doanh Tử Khâm trừng mắt lên: “Em không muốn đi.”
“Nhà họ Nhiếp, nhà họ Mục và nhà Đệ Ngũ cùng nhau tổ chức cho em đó.” Phó Quân Thâm dùng một chút, bổ
sung thêm một câu: “Có những món tráng miệng rất ngon.”
Doanh Tử Khâm trầm tư một chút, khẽ gật đầu.
Vậy thì cô sẽ đi.
“Không phải chứ?” Phó Quân Thâm nhíu mày: “Món tráng miệng hay là anh quan trọng hơn thế?”
Lúc này, Doanh Tử lại không hề dừng lại: “Anh quan trọng.”
Cô có thể nhận thấy được sự bất an của anh.
Dù sao cô cũng từng có một thời gian học tâm lý học.
“Nhóc con, rõ ràng là em biết nói mấy lời yêu đương hơn anh.” Phó Quân Thâm chớp chớp đôi mi: “Biết dỗ anh vui
thể mà.”
Doanh Tử Khâm dựa vào vai anh, nhắm mắt lại: “Khả năng học tập của em trước giờ đều rất tốt.”
“Anh đã điều tra rõ ràng chuyện của bác trai rồi.” Phó Quân Thâm xoa đầu cô một cái: “Bác ấy là một nghiên cứu
viên đã ký một thỏa thuận bí mật, tên thật là Kỷ Phong Miên.”
“Hơn hai mươi năm trước, bác ấy ở trong trung tâm của cuộc thí nghiệm đã xảy ra sự cố đó.
Bác ấy chính là người
thực hiện tất cả thao tác ở trung tâm, cho nên người nhà họ Ký đều cho rằng bác ấy đã chết
rồi.”
Loại luyện kim dược như khí độc DEATH này, nếu hít vào quá nhiều, về sau ngay cả xương cũng sẽ bị biến dạng.
Khi các nhân viên cứu hộ mặc quần áo chống bức xạ vào đến nơi, thì khu vực trung tâm chỉ còn lại những bộ xương
trắng.
Ngay cả ADN cũng bị phá hủy hoàn toàn, khiến người ta không thể phân biệt được ai là ai.
Cuối cùng, bọn họ đã bảo tên tất cả các nghiên cứu viên làm việc trong khu vực trung tâm vào danh sách tử vong
cuối cùng.
Tất nhiên là cũng có tên của Ôn Phong Miên ở trong đó.
Về sau, nhà họ Kỷ đã thu thập một số tàn dư của khí độc DEATH, nhận thấy chất độc này mạnh một cách đáng
kinh ngạc, vì vậy họ tin rằng Ôn Phong Miên đã c.h.ế.t trong vụ tai nạn thí nghiệm này.
Cho đến nay, không có người nào biết được tại sao khí độc DEATH lại xuất hiện trên hòn đảo đó.
Sau khi trải qua vụ nổ b.o.m ở thành phố đại học châu u, Phó Quân Thâm biết rõ chính là người của thế lực đầu lâu
đen kia làm.
Doanh Tử Khâm nheo nheo mắt: “Nhà họ Kỷ?”
“Nhà họ Kỷ là một gia tộc chuyên làm nghiên cứu khoa học.” Phó Quân Thâm nhẹ nhàng nói: “Trong gia tộc này có
rất nhiều nghiên cứu viên cấp quốc gia, rất nhiều thí nghiệm bí mật đều do bọn họ thực hiện.”
Anh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Bọn họ còn là một nhánh của nhà họ kỷ trong giới cổ võ.”
Nhà họ Kỷ ở Để đô là một nhóm người tách ra từ nhà họ Kỷ trong giới cổ võ.
Nhóm người này không có thiên phú về cổ võ nhưng đều có chỉ số thông minh cao và có nhiều đóng góp trong lĩnh
vực nghiên cứu khoa học.
Vì vậy, tuy rằng bọn họ đã rời khỏi giới cổ võ, nhưng gia tộc chính ở giới cổ võ vẫn sẽ
chăm sóc bọn họ.
Ánh mắt Doanh Tử Khâm chăm chú: “Khó trách.”
Khi đó, Ôn Phong Miên đã hít phải nhiều khí độc nhất và chịu bức xạ mạnh nhất nhưng vẫn sống sót, e rằng là nhờ
vào thiên phú về cổ võ.
Ban đầu, nhóm người kia rời khỏi nhà họ Kỷ là vì không có thiên phú về cổ võ, nhưng không có nghĩa là đời sau
cũng không có.
Những cổ võ giả có thiên phú thì không cần tu luyện cũng sẽ có nội kình, cũng mạnh mẽ hơn những cổ võ giả bình
thường rất nhiều.
Bởi vì ngưng luyện nội kình là ngưỡng cửa đầu tiên của cổ võ.
Thiên phú cổ võ của Ôn Phong Miên đã cứu ông một mạng, giúp ông tìm được đường sống trong cõi chết.
Nhưng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-thien-kim-that-lac/chuong-436.html.]
cũng đồng nghĩa với việc thiên phú cổ võ của ông từ đó về sau sẽ biến mất.
Có được tất có mất, điều này không chỉ
được dùng trong bói toán mà còn là một định lý không thay đổi của thế gian.
Chỉ e rằng, ngay cả người phát tán khí độc DEATH cũng không ngờ ông ấy còn có thể sống.
Ôn Phong Miên mai
danh ẩn tích đi đến huyện Thanh Thủy, cũng là không muốn bất cứ ai tìm thấy mình và gây rắc rối cho người khác.
“Về phần vợ của bác ấy thì anh không điều tra được là bác gái đã đi đầu.” Phó Quân Thâm hơi nheo mắt: “Anh sẽ
điều tra thêm ở nước ngoài và trong giới cổ võ.”
Dù sao lúc đó, khoa học kỹ thuật và giao thông đều chưa quá phát triển, nhất là ở khu vực xóa đói giảm nghèo
trọng điểm như huyện Thanh Thủy kia.
Hơn nữa trong hai mươi năm qua, hầu hết những người sống ở huyện Thanh Thủy lúc trước đều đã chuyển đi, chỉ
còn lại một số ít những người già cả.
Thông tin có ích duy nhất mà anh nhận được chính là vợ cũ của Ôn Phong Miên rất xinh đẹp.
Ngoài thông tin đó ra thì không còn điều gì khác.
“Không cần đầu.” Doanh Tử Khâm thờ ơ: “Em không quan tâm bà ta có xuất hiện hay không, nhưng không thể làm
bố và Tiểu Lan tổn thương thêm nữa.”
Ôn Thính Lan đang ở Đại học Norton, cô rất yên tâm.
Dù cho người đàn bà kia có muốn tìm thì cả đời này cũng không tìm được.
Chỉ có điều, nếu đến lúc Ôn Phong Miên lộ diện ở Để đồ một cái, mà người đàn bà kia cũng ở đó, nhất định sẽ thu
hút sự chú ý của bà ta.
Bất luận thể nào, cô cũng phải bảo vệ gia đình của mình thật tốt.
***
Bên kia.
Cuối cùng, Doanh Nguyệt Huyên vẫn không thể nào trở lại nhà họ Doanh, mà đến ở với Tỉnh Hồng Trinh trong
một nhà trọ nhỏ, rất hẻo lánh.
Nhà trọ này tuy không bẩn và rất gọn gàng nhưng chỉ có một chiếc giường và một cái tủ.
Doanh Nguyệt Huyên đã quen với cuộc sống giàu sang, chưa bao giờ sống trong một căn phòng như vậy.
Cô ta mím môi, cũng chỉ có thể cam chịu số phận mà ở lại.
Nhưng đến giờ, cô ta vẫn không thể hiểu tại sao thái độ của Chung Mạn Hoa đối với mình lại thay đổi nhiều như
vậy.
Lúc trước, khi đám người kia muốn dẫn cô ta đi, Chung Mạn Hoa còn từng vì cô ta mà bán đứng Doanh Tử Khâm.
Tại sao chỉ vì điểm thi tốt nghiệp trung học phổ thông lại trở nên như thế này? “Ta đã nói với con từ lâu rồi, người
mẹ đó của con không thật lòng đối tốt với con đầu.” Tỉnh Hồng Trinh nhìn cô ta đầy thương hại: “Muốn bà ta chân
thành thì điều kiện tiên quyết là con phải thật xuất sắc.”
“Vì vậy cho dù là Doanh Tử Khâm xuất sắc hơn con, nhưng không nằm trong cái sự xuất sắc mà bà ta cần, nên bà ta
vẫn sẽ chiều con hơn.
Dù nói thế nào thì bà ta cũng đã nuôi nấng con hơn mười năm, hơn nữa con còn ngoan ngoãn
hơn Doanh Tử Khâm.”
Doanh Nguyệt Huyên có chút không thể tiếp nhận: “Là như vậy sao?”
“Đương nhiên là thể rồi.” Tỉnh Hồng Trinh thản nhiên: “Người mẹ này của con là loại người cố chấp, bà ta cũng
quản thúc con rất chặt đúng không? Bà ta coi con là tác phẩm mà mình tạo nên từng chi tiết một, bây giờ tác phẩm
hỏng rồi, còn không phải là thẳng tay ném đi sao?”
Doanh Nguyệt Huyên cảm thấy khó thở, trái tim cô ta cũng đang run rẩy.
“Một người sĩ diện như vậy, chỉ có thể yêu chính mình.” Tỉnh Hồng Trinh cười, thở dài một hơi: “Đến lúc then chốt,
vẫn là mẹ ruột con giúp con thôi.”
Nghe vậy, Doanh Nguyệt Huyên siết chặt ngón tay: “Bà lại làm cái gì rồi?”
Cô ta cũng mới biết được, vụ tai nạn xe hồi tháng tư của Doanh Thiên Luật chính là do Tỉnh Hồng Trinh nhúng tay
vào
“Đợi thêm vài ngày nữa đi, đến lúc đó con sẽ biết thôi.” Tỉnh Hồng Trinh vẫn nói thêm một câu: “Có điều, ta phải
nhắc con một câu, bây giờ con đang thất thế, hãy chịu khó ngoan ngoãn vào, đứng có gây rối gì
nữa.”
“Chúng ta đừng làm gì cả, dù là nhà họ Doanh hay Doanh Tử Khâm thì con cũng đừng có suy nghĩ làm thế nào để
hại bọn họ nữa.
Nó và con đã không còn là người của một thế giới rồi.”
Doanh Nguyệt Huyên càng thấy không thể thở nổi, nhưng không thể không thừa nhận đó chính là sự thực.
Cô ta dùng sức hít một hơi thật sâu: “Được thôi, tôi sẽ chờ.”
Cô ta muốn trả thù.
Cô ta nhất định phải trả thù Chung Mạn Hoa.
Buổi tối hôm sau.
Khách sạn Để đô.
Hai ngày qua, có không ít gia tộc ở Để đô đã tổ chức tiệc tốt nghiệp ở đây.
Tuy nhiên, cũng chỉ có một số gia tộc lớn ở Để đồ mới có thể bao toàn bộ khách sạn Đế đô.
Mạnh Như và ông Nguyên đã đến từ rất sớm, Nguyễn Gia Thành cũng có mặt ở đó.
Tiệc tốt nghiệp không giống
với tiệc tất niên, phải có thiệp mời mới có thể vào trong, chỉ cần là khách đến thì đều có thể vào.
Đây là bởi vì ông cụ Nhiếp đã vung tay nói rằng tiệc tốt nghiệp của Doanh Tử Khâm phải tổ chức thật hoành tráng.
Nguyên Gia Thành không hề có cảm xúc gì với chuyện từ hôn.
Anh ta cũng biết, là con trai trưởng của nhà họ Nguyên, anh ta nhất định phải liên hôn, vợ là ai không quan trọng,
quan trọng là các mối quan hệ và năng lực của nhà họ.
Điều duy nhất mà Mạnh Như cảm thấy có thể tự an ủi là Doanh Tử Khâm vẫn chưa quen người của nhà họ Nhiếp.
Ông Nguyên
không khỏi kinh ngạc: “Động thái lần này của nhà họ Nhiếp đúng là rất hoành tráng.” “Còn không phải sao.” Mạnh Như cũng cười
nói: “Cũng không biết là đứa bé nào của nhà họ Nhiếp lại được yêu chiều như vậy.” Nguyễn Gia Thành ngồi cạnh lên tiếng: “Phía
trên có viết tên.”
Mạnh Như ngầng đầu.
Trên cùng là màn hình có dòng chữ màu đỏ đang chạy.
Đúng lúc này, một dòng lời chúc hoàn chinh hiện ra.
[Nhà họ Nhiếp, nhà họ Mục, nhà Đệ Ngũ cùng nhau ăn mừng thành tích xuất sắc của tiểu thư Doanh Tử Khâm trong kỳ thi tốt nghiệp
trung học phổ thông:]