CÔ THIÊN KIM THẤT LẠC - Chương 432
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:16:00
Lượt xem: 15
Vẻ mặt Doanh Nguyệt Huyên thay đổi, buột miệng hô: “Mẹ!”
Cô ta không nghĩ ngợi gì, lập tức xông vào trong, định bụng 3tắt máy tính đi.
Nhưng trong lúc vươn tay ra, cô ta
bỗng dừng lại.
Bao năm nay, cô ta đều nghe lời Chung Mạn Hoa.
Ham muốn k1iểm soát người khác của Chung
Mạn Hoa rất mạnh, mạnh đến nỗi khiến cô ta gần như không thở được.
Ngay cả khi cô ta mới học c9ấp hai, mỗi
ngày cô ta mặc đồ gì cũng đều là Chung Mạn Hoa quyết định.
Lên cấp ba thì đỡ hơn một chút, nhưng Doanh
Nguyệt Hu3yên vẫn thực sự không dám làm trái ý Chung Mạn Hoa, cho dù cô ta không muốn để Chung Mạn Hoa
nhìn thấy điểm thi của mình.
Tạ8i Doanh Nguyệt Huyên ong lên, ngoài sợ hãi ra, phần nhiều là cô ta cảm thấy khó
tin.
Giấy báo thi vẫn đang nằm trong túi cô ta.
Sao Chung Mạn Hoa lấy được số báo danh và mật khẩu của cô ta?
“Con sao vậy?” Chung Mạn Hoa nhìn chằm chằm vào máy tính, ngữ khí rất lạnh nhạt: “Đến số báo danh và mật
khẩu cũng không nhớ được, may mà mẹ gọi cho chủ nhiệm lớp con, thầy ấy gửi qua cho mẹ.”
Lòng bàn tay Doanh Nguyệt Huyên đổ mồ hôi, trong lòng càng ngày càng hoảng loạn.
Cô ta nhìn trang web không ngừng quay, sau đó nhảy ra một khung thông báo.
Tim cô ta gần như ngừng lại.
[Tạm
thời không thể tra được thành tích kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia.]
Chung Mạn Hoa cau mày, nhấn vào nút tải lại trang, nhập lại số báo danh và mật khẩu.
Song, trang web vẫn hiển thị.
[Tạm thời không thể tra được thành tích kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia.] Doanh Nguyệt Huyên hơi
thả lỏng: “Mẹ, lúc này có quá nhiều người tra điểm, mạng bị nghẽn rồi.” “Vậy thì đợi thêm xem.” Trong lòng
Chung Mạn Hoa cũng hơi mất kiên nhẫn nhưng bà ta chỉ có thể nín nhịn: “Mạng tệ quá.”
Đợi thêm mười phút nữa, Chung Mạn Hoa lại bắt đầu tìm kiếm.
Lần này, không như ý muốn của Doanh Nguyệt Huyên, trang web đã cho ra thành tích của cô ta.
Tên: Doanh Nguyệt Huyên
Số báo danh: 1916xxxx2039
Ngữ văn: 102
Toán học: 87 Tiếng anh: 140
Tổ hợp môn tự nhiên: 206
Tổng điểm: 535
Xếp hạng toàn thành phố: 18239
Thành tích chỉ có xếp hạng toàn thành phố và toàn tỉnh, không có tổng xếp hạng đề toàn quốc.
Chung Mạn Hoa thực sự không dám tin vào mắt mình.
Bà ta lại tái lại trang lần nữa, dò đi dò lại bốn lần, vẫn cứ là điểm số đó.
Hai con số 535 và 18239 rõ ràng như kim đ.â.m vào mắt bà ta.
Thành phố Hộ chỉ có một thành thị, vì thế số thí sinh tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông không nhiều
bằng lượng thí sinh một tỉnh.
Tổng số thí sinh tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông năm nay là 60 nghìn người.
Mấy năm nay, tỉ lệ học sinh của thành phố Hồ được xét tuyển vào trường đại học nằm trong tốp đầu cả nước cao
đều hơn những tỉnh thành khác, có 31%.
Cũng có nghĩa là, trong tất cả thí sinh tham gia kỳ thi, chỉ có 31% thí sinh
được học đại học tốp đầu cả nước.
Xếp hạng của Doanh Nguyệt Huyên cũng chỉ vừa đủ để cô ta trúng tuyển.
Nếu tỉ lệ thí sinh được xét tuyển vào tốp đầu trong năm nay hơi thấp một chút, cô ta không có hy vọng được học ở
đại học tốp đầu cả nước.
Doanh Nguyệt Huyên đứng một bên nhìn, tay chân cũng lạnh ngắt.
535 điểm.
Đừng nói là đại học hàng đầu, đến trường tốt hơn một chút cũng khó.
Còn đại học trong dự án 985 – các trường đại học trong dự án trường đại học hàng đầu thế giới, ít nhất điểm phải
cao hơn điểm sàn của đại học tốp đầu cả nước 100 điểm
Điểm sàn những năm trước của Đại học Để đô đều là trên 695 điểm.
Tất cả học sinh trong lớp xuất sắc của Thanh Trí đều có thể đỗ Đại học Để đô.
Vì thế mới được gọi là lớp giỏi nhất khối.
Doanh Nguyệt Huyên thực sự không ngờ được rằng mình thì lại kém đến
vậy.
Cô ta cứ tưởng dù thế nào đi chăng nữa, điểm của cô ta cũng phải cao hơn điểm sàn đại học tốp đầu cả nước vài
điểm.
Chung Mạn Hoa chỉ cảm thấy khí huyết trong người trào dâng, tức ngực, choáng váng.
Trong cơn tức giận tột độ, bà ta quay phắt người lại, giơ tay lên, tát thẳng vào mặt Doanh Nguyệt Huyên.
Đầu Doanh Nguyệt Huyên ong ong, cô ta bị đánh đến choáng váng.
Từ nhỏ đến lớn, đừng nói là đánh, Chung Mạn Hoa chưa từng mắng cô ta lần nào.
Doanh Nguyệt Huyên ôm mặt, run rẩy ngẩng đầu lên, ngữ điệu không thể tin nổi: “… Mẹ?”
Lần này, Chung Mạn Hoa không hề có ý tứ an ủi cô ta.
Ánh mắt bà ta lạnh lẽo, giọng nói sắc bén, gần như là gào
lên: “Doanh Nguyệt Huyên, con xứng đáng với mẹ sao?”
Bà ta bồi dưỡng Doanh Nguyệt Huyên 18 năm, chỉ đợi đến ngày thi đại học, nhà họ Doanh sẽ có một thủ khoa đầu
vào, rạng danh dòng tộc.
Tư tưởng Chung Mạn Hoa rất truyền thống, trong mắt bà ta, không có gì quan trọng hơn thủ khoa đầu vào đại học.
Bà ta không hề có suy nghĩ đưa Doanh Nguyệt Huyện ra nước ngài, nhiều nhất cũng chỉ làm học sinh trao đổi một,
hai năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-thien-kim-that-lac/chuong-432.html.]
Tốt nhất vẫn là phát triển ở trong nước.
Cố Diệp Phi
Lời này trực tiếp chọc nát trái tim Doanh Nguyệt Huyên.
Mặt cô ta càng trắng bệch hơn.
“535 điểm.” Chung Mạn Hoa bật cười: “Doanh Nguyệt Huyên, con nói cho mẹ biết, với cái số điểm này, con có thể
đỗ trường đại học nào? Nói đi!”
“Con có thể đỗ trường tốp đầu cả nước hay không vẫn là một câu hỏi đấy!”
Đại tiểu thư nhà họ Doanh, đến đại học tốp đầu cả nước cũng không đỗ, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ trở
thành một trò cười.
sĩ diện của bà ta sẽ mất sạch.
Chung Mạn Hoa tức đến mức lồng n.g.ự.c không ngừng phập phồng, mặt mày tím ngắt.
“Mẹ, có lẽ điểm của con có nhầm lẫn gì đó.” Doanh Nguyệt Huyên biết mình có hoảng loạn cũng vô dụng.
Cô ta
mím môi: “Mẹ, điểm mấy lần thi thử của con mẹ còn không biết sao?”
“Cho dù có phát huy thất thường thì cũng không thể tụt 200 điểm được.”
Nghe cô ta nói vậy, Chung Mạn Hoa ngẫm nghĩ lại, cũng cảm thấy có khả năng.
Những sắc mặt bà ta vẫn chưa hòa
hoãn lại, ngữ khí vẫn lạnh lùng: “Vậy giờ đến trường hỏi giáo viên ngay.”
Trường Thanh Trí.
Bởi vì Doanh Tử Khâm vẫn đang ở Đế đô, trước mắt chưa trở về, vì thế chủ nhiệm giáo vụ chỉ có thể gọi video cho
cô.
Trong màn hình, cô gái ngồi bên bàn, đằng sau là cửa sổ sát đất cực lớn.
“Trò Doanh, em thấy cái này thế nào?” Chủ nhiệm giáo vụ hớn hở giơ hai tấm biểu ngữ cho cô xem: “Nếu cái này
không đẹp, vậy cái này thì sao?”
Thẩm mỹ của chủ nhiệm giáo vụ rất “độc đáo”, ấy vậy mà ông lại rất thích mảng thiết kế.
Bằng khen, cúp của mỗi cuộc thi như giải đấu thể thao, cuộc thi nghệ thuật,… đều do ông làm.
Có một lần, ông thiết kế một chiếc cúp hình xoắn ốc, lại còn phối cho nó màu vàng đất.
Học sinh trong trường bị ông làm cho khổ mà không thể nói.
Hiệu trưởng đã biết chuyện này từ lâu, vì thế ông đã để giáo viên khác chuẩn bị vài tấm biểu ngữ.
Doanh Tử Khâm liếc tấm biểu ngữ đỏ cài đầy hoa vàng trắng: “…”
Đây không phải là biểu ngữ, đây là linh đường.
Cái còn lại cũng chẳng đẹp hơn là bao.
Bên trên treo hai quả tú cầu đỏ rực.
Người không biết còn tưởng cô kết hôn
ở cổ đại.
Doanh Tử Khâm hơi trầm mặc một chút, chỉ một tấm biểu ngữ bị chủ nhiệm giáo vụ cố ý đẩy ra xa: “Em cảm thấy
cái kia khá ổn.”
Đó là biểu ngữ do giáo viên khác chuẩn bị.
“Ai, được thôi.” Chủ nhiệm giáo vụ lưu luyến không ngừng cuốn tấm biểu ngữ do ông dày công thiết kế: “Em thích
cái này thì dùng cái này đi.”
Ông cầm tấm biểu ngữ mà Doanh Tử Khâm chọn lên: “Trò Doanh, em định học trường nào?”
Đại học nước ngoài vẫn luôn không xét thành tích thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia, nhưng Doanh Tử
Khâm thì khác.
Với thành tích của cô trong trận chung kết quốc tế ISC, tất cả các trường đại học trên toàn cầu đều muốn cầu xin cô
đến học.
Doanh Tử Khâm không nghĩ ngợi gì, nói luôn: “Em đến Đại học Để đô.” Cô nhìn Đại học Norton thành lập, cũng ở
đó một khoảng thời gian dài, cảm thấy khá là vô vị.
Cô sợ đến Đại học Norton rồi sẽ bị phó hiệu trưởng đẩy đi dạy sinh viên khoa luyện kim và khoa chiêm tinh.
Hơn nữa cho đến tận bây giờ, Norton vẫn chưa trở lại.
Sau đó cô lại bói mấy lần, phát hiện bản thân vẫn không thể tính ra được vị trí cụ thể của Norton.
Duy chỉ có thể xác định được rằng, hắn không gặp nguy hiểm về tính mạng.
Norton làm việc quá huênh hoang, tính cách lại điên cuồng nhưng thực sự hắn chưa bao giờ mất tích lâu như vậy.
Doanh Tử Khâm nâng tay ấn ẩn trán.
“Đến Đại học Đế đô cũng khá tốt.” Chủ nhiệm giáo vụ nói: “Mấy năm nay Đại học Để đồ phát triển thực sự tốt.
Thầy đi dán biểu ngữ cho em.
Trò Doanh, đợi em trở về, trường sẽ tổ chức tiệc mừng.”
Nói xong, ông kết thúc cuộc gọi, vui vẻ mà đi xuống tầng.
***
Hai mươi phút sau,
Chung Mạn Hoa và Doanh Nguyệt Huyên đến trường Trung học Thanh Trí.
Ngoài họ ra, còn có không ít phụ huynh và học sinh,
Sau khi có điểm thi thì phải điện nguyện vọng.
Trường Trung học Thanh Trí sắp xếp người chuyên tư vấn điện nguyện vọng, chịu trách nhiệm dựa vào sở thích,
tính cách, sở trường sở đoản của học sinh để điện nguyện vọng, tránh việc viết sai.
Trước đây không phải là chưa
xảy ra chuyện này, bởi vì ngành học sinh đăng ký và năng lực của học sinh có sự chênh lệch, học sinh không thể
học tiếp được nữa, sau đó liền thôi học, thi lại tốt nghiệp.
Có điều bây giờ những phụ huynh này đều đứng tập trung ngoài công trường, không vào trong.
“Mẹ, nhìn kìa, mau nhìn kìa!” Một nữ sinh kích động kéo tay mẹ mình: “Thủ khoa của bọn con đấy!”
Người mẹ vô cùng kinh ngạc: “750 điểm? Điểm tuyệt đối? Giỏi quá.” “Đương nhiên rồi!” Nữ sinh càng kích động
hơn: “Cậu ấy là động lực học tập của bọn con.
Lần này con có thể thi được 670 điểm là vì con không thể phụ lòng
cậu ấy.”
Chung Mạn Hoa nghe vậy cũng rất kinh ngạc.
Đề toàn quốc năm nay khó như vậy, vậy mà còn có người có thể đạt điểm tuyệt đối?
Ai mà giỏi như vậy?
Chung Mạn Hoa dừng lại, tò mò nhìn theo nhóm phụ huynh.
Đó là một tấm biểu ngữ rất to đang bay phấp phới trong gió.
Màu đỏ rất nồi bật, chữ bên trên biểu ngữ màu vàng đồng.
ở ngay trước mắt Chung Mạn Hoa, liếc nhìn một cái là thấy ngay.
“Chúc mừng em Doanh Tử Khâm lớp 12A19 đã trở thành thu khoa đầu vào, đứng đầu đề thi toàn quốc với thành tích xuất sắc là 750
điểm.”