CÔ THIÊN KIM THẤT LẠC - Chương 385
Cập nhật lúc: 2024-11-14 13:38:52
Lượt xem: 13
Hả?” Phó Quân Thâm chậm rãi ngồi thẳng dậy, ánh mắt hơi d.a.o động: “Chuyện đó là thế nào?”
“Tuy chuyện đã qua rất lâu rồi, năm xưa hệ t3hống mạng cũng không phát triển, rất nhiều dấu vết đã bị xóa sạch
nhưng vẫn điều tra được một ít manh mối.” Vân Sơn lấy ra một xấp ảnh: “Hóa 1ra mẹ ruột của Doanh Nguyệt
Huyên – Tỉnh Hồng Trinh và Doanh Chấn Đình là vợ chồng chưa cưới nhưng năm xưa gia cảnh nhà họ Tỉnh sa sút,
bà cụ9 Doanh đã ngăn cản đám cưới này.”
“Đúng lúc khi ấy nhà họ Doanh tìm tới liên hôn, Chung Mạn Hoa cũng đem lòng cảm mến Doanh Chấn Đình3 nên
bà cụ Doanh đã làm chủ cho hai người thành hôn.” “Để đề phòng Tỉnh Hồng Trinh bám lấy không buông, bà cụ
Doanh đã cho Tỉnh Hồng Trinh nă8m triệu để bà ta cút ra nước ngoài.”
Vân Sơn chỉ vào một bức ảnh, tiếp tục nói: “Nhưng rất khéo, mười chín năm trước, sau một lần đi công tác Doanh
Chấn Đình lại gặp Tỉnh Hồng Trinh, bọn họ đã xuất hiện cùng nhau vào thời điểm đó.” “Doanh Nguyệt Huyên
cũng được sinh ra không lâu sau lần đó, ngày tháng sinh ra thật sự của cô ta có lẽ là ngày 29 tháng 6 năm 2002”
“Vụ tai nạn xe cộ lần này của Doanh thiếu gia đúng là do Tỉnh Hồng Trinh động tay động chân vào.”
“Thú vị đấy.” Phó Quân Thâm nói với giọng nhàn nhạt: “Cất kỹ đi, tìm thời gian rồi gửi sang cho nhà họ Doanh.”
“Vâng, em sẽ làm ngay.” Vân Sơn gật đầu, rất hả hê khi thấy người khác đau khổ: “Không biết sau khi biết chuyện
Doanh phu nhân có vào bệnh viện lần nữa không nhỉ?”
“Bây giờ không cần.” Phó Quân Thâm gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn: “Để Yêu Yểu yên tâm thi tốt nghiệp xong
xuôi đã, đừng để những người không liên quan đến làm phiền em ấy.” Đợi Doanh Tử Khâm tốt nghiệp cấp ba
xong, bọn họ cũng sẽ rời khỏi thành phố Hộ.
Để đô không phải là nơi nhà họ Doanh muốn vào là có thể vào được.
Vân Sơn ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng phải.
Nếu không, biết đâu Chung Mạn Hoa lại bám riết lấy Doanh tiểu thư
không chịu buông.
Vân Sơn thu dọn những tấm ảnh rồi đi xuống.
Nghỉ ngơi nửa tháng, Doanh Thiên Luật đã có thể xuống giường đi lại.
Sau khi xác nhận cơ thể không vấn đề gì, anh ta bèn lấy số điện thoại khi đó Văn Nhân Sơn cho mình ra, bấm gọi đi.
“Đại sư Văn Nhân, thật sự rất cảm ơn ngài.” Doanh Thiên Luật nói: “Quả nhiên giống như ngài đã nói, tôi gặp một
vụ tai nạn xe trị mạng, nếu như không có chiếc túi gấm ngài cho cứu tôi một mạng, e là tôi
không thể nào trò chuyện với ngài được nữa rồi.”
Văn Nhân Sơn ngập ngừng, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Cậu Doanh, bên cạnh cậu có đại sư nào đó phải
không?” Doanh Thiên Luật ngây người: “Bên cạnh tôi á?”
“Có lẽ cậu Doanh chưa hiểu rõ.” Văn Nhân Sơn lại nói tiếp: “Với năng lực của tôi thì vẫn chưa đủ để giúp cậu tránh
được kiếp nạn vừa rồi.” “Chắc chắn là cậu đã gặp được một người còn lợi hại hơn nữa, nếu không chỉ dựa vào mỗi
khoa học kỹ thuật thôi thì cũng không thể bình yên vô sự như vậy được.”
Doanh Thiên Luật im lặng: “Xin lỗi nhé Văn Nhân đại sự, thật sự tôi cũng không rõ chuyện ngài nói nhưng mà vẫn
cảm ơn ngài.”
Kết thúc cuộc điện thoại, anh ta mở điện thoại ra đặt vé máy bay đi châu u.
Hôm kia, ông cụ Chung đã đến châu Âu cùng với Doanh Tử Khâm rồi.
Vốn dĩ anh ta cũng muốn đi cùng nhưng bị
lệnh cưỡng chế, bắt buộc phải nghỉ ngơi thêm ít ngày.
Ngày 15 tháng 5, vòng thi chung kết cấp quốc tế chính thức
bắt đầu, đến lúc đó sẽ phát sóng trực tiếp trên toàn cầu.
Doanh Thiên Luật thay quần áo chỉnh tề, nhìn đồng hồ một
cái rồi bước ra ngoài.
Cho dù là chuyện gì thì cũng chẳng quan trọng bằng em gái nhà mình.
***
Cùng lúc đó.
Để đồ.
Liên minh phong thủy.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Doanh Thiên Luật, Văn Nhân Sơn vội vã đi tìm hội
trưởng Tiêu Bách.
Sau khi nghe ông ấy kể xong câu chuyện đã trải qua, Tiêu Bách cũng rất ngạc nhiên: “Thật sao?”
“Hội trưởng, vô cùng chân thật.” Văn Nhân Sơn đáp: “Căn cứ theo ngày tháng mà tôi tính toán, cậu Doanh đó sẽ
gặp chuyện vào tháng 4 nhưng bây giờ tháng 4 đã qua rồi mà cậu ta vẫn sống, cũng chẳng chịu vết thương trí mạng
nào.”
Doanh Thiên Luật gặp tai nạn xe vào ngày 20 tháng 4.
Hôm nay đã là ngày 5 tháng 5 rồi.
Vẻ mặt Tiêu Bách cũng dần trở nên nghiêm túc, ông ấy lẩm bẩm: “Lẽ nào ngoài
Đệ Ngũ tiền bối ra, lại có thêm một đại sư có thể cải mệnh à?”
Phê mệnh và cải mệnh là hai việc khác nhau.
Phê mệnh chỉ là tính toán số mệnh và viết ra thôi.
Còn cải mệnh là
thay đổi số mệnh của một người.
Cố Diệp Phi
Giống như bọn họ, có thể phê mệnh.
Còn về việc cải mệnh thì nhiều lắm là giúp
người nghèo kiếm được tiền hoặc là giúp một ngôi sao không mấy tiếng tăm ngoi lên nổi tiếng thành công thôi.
Thế
nhưng đụng phải những kiếp nạn liên quan đến sống c.h.ế.t thế này thì bọn họ không làm gì được.
Bao nhiêu năm nay, người duy nhất có thể cải mệnh mà Tiêu Bách gặp được chỉ có gia chủ nhà Đệ Ngũ là Đệ Ngũ
Xuyên.
Nhưng tương ứng với việc đó, sức khỏe của Đệ Ngũ Xuyên cũng rất kém, chỉ sống thoi thóp với chút hơi
tàn, là dạng không thể nào xoay chuyển được đất trời ấy.
Bởi vì cải mệnh nên sức khỏe trở nên kém khác hoàn toàn
với việc sinh bệnh.
“Hội trưởng, có cần điều tra những người bên cạnh cậu ta không?” Văn Nhân Sơn hơi chần chừ “Giúp cậu ta cải
mệnh thì chắc chắn cũng rất quan tâm đến cậu ta.”
Cải mệnh sẽ phải trả một cái giá nhất định, nếu không phải là người chí thân thì làm gì có ai không dừng lại đi giúp
người khác cải mệnh chứ? “Không cần.” Tiêu Bách xua tay: “Ông nghĩ nhiều rồi, đại sư ở cấp bậc như thế sẽ chỉ âm
thầm cải mệnh thôi, ông có điều tra cũng chẳng tra ra được.”
Văn Nhân Sơn thở một hơi dài thườn thượt: “Hội trưởng nói cũng phải.”
“Tôi đi tìm Đệ Ngũ tiền bối.” Tiêu Bách gật đầu: “Chuyện của liên minh ông cứ trông chừng trước đi nhé.”
Văn Nhân Sơn gật đầu, tiễn ông ra ngoài cửa.
Bên phía khác.
Châu u.
Doanh Tử Khâm là nhóm tuyển thủ tham gia cuộc thi đầu tiên từ nước Hoa đến.
Giống như nước Hoa, các quốc gia
khác cũng gửi những tuyển thủ được vào thẳng vòng thi quốc tế đến châu Âu trước.
Còn những tuyển thủ lọt vào
vòng chung kết nhờ thông qua vòng bán kết sẽ cùng có mặt tại cuộc thi vào ngày mùng 10.
Cuộc thi quốc tế của ISC được tổ chức trong một thành phố đại học ở châu u.
Thành phố đại học ấy là một thành
phố thực thụ, sở hữu tổng diện tích là 1600 ki-lô-mét vuông.
Ngoại trừ Đại học Norton ra, hai trường đại học còn lại
trong nhóm ba trường đứng đầu thế giới đều tọa lạc tại nơi đây.
Bao gồm cả mấy phòng thí nghiệm đẳng cấp thế
giới nữa.
Cả thế giới đều rất coi trọng vòng chung kết quốc tế của ISC, không chỉ tiến hành phát sóng trực tiếp trên toàn cầu
mà đến cả căn hộ chuẩn bị cho các tuyển thủ tham gia cuộc thi cũng thuộc loại tốt nhất.
Một ngày ba bữa đều mời
đầu bếp của nhà hàng ba sao Michelin tới đích thân nấu nướng.
Đằng Vân Mộng ăn đồ tây không quen nên gọi một
suất cơm canh thịt bò mỡ, ngồi ăn bên cạnh Doanh Tử Khâm trong nhà ăn.
Người nước Hoa rất ít, phóng mắt nhìn ra toàn thấy những gương mặt ngoại quốc hoặc là con lai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-thien-kim-that-lac/chuong-385.html.]
Chiếc bàn bên
cạnh có mười mấy học sinh, bọn họ đang trò chuyện với nhau.
“Đáng tiếc, người bí ẩn đứng đầu bảng xếp hạng tổng sẽ không tới.” Một học sinh lên tiếng: “Nghe nói bên phía
ban tổ chức đích thân mời qua mạng nhưng vẫn biệt tăm biệt tích.” “Không phải chứ? Tuy là nặc danh nhưng cũng
chỉ là nặc danh với chúng ta thôi, lẽ nào bên phía ban tổ chức không nhìn thấy ai đang giải đề à?”
“Chuyện này tôi cũng chỉ nghe nói, bên phía ban tổ chức thật sự không thấy được, bởi vì cũng bị mã hóa thêm rồi.
Tôi nghĩ kỹ thuật máy tính của người đứng đầu bảng xếp hạng tổng nào kém đến thế?” “Kỹ thuật này thì chắc phải
ngang tầm hacker đứng đầu của Liên minh hacker ẩn danh rồi nhỉ? May mà không tới, nếu không thì người đó sẽ
đồ sát chúng ta mất.”
Nghe thấy câu này, một học sinh khác cười khẩy: “Nghĩ nhiều rồi, có Irna ở đây thì ai tới cũng vô dụng thôi.”
Irna năm nay mới mười bảy tuổi mà đã trở thành nghiên cứu viên của một phòng thí nghiệm cao cấp rồi.
Kiến thức
của cô ta đến cả các nhà khoa học cũng phải khâm phục không thôi.
Thần đồng là người không phải ai cũng có thể
so sánh được.
Lại có học sinh lên tiếng: “Tôi thấy có lẽ cái người đứng đầu bảng xếp hạng tổng đó vì bị Irna đưa ra
lời khiêu chiến, sợ rồi nên mới không tới đây.
Nếu không, đến lúc ấy lại làm xấu mặt nước Hoa.”
Những học sinh này đều thuộc trường công lập Ylang, trò chuyện với nhau cũng bằng tiếng mẹ đẻ.
Tiếng Anh của
Đằng Vận Mộng rất tốt nên đương nhiên nghe hiểu được.
Cô ấy cau mày, trong lòng cảm thấy rất khó chịu: “Cô Irna kia lợi hại đến thế thật à?”
“Chắc vậy.” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt đáp: “Chưa gặp bao giờ, cũng không biết thực lực thật sự của cậu ta.”
Kể từ khi cuộc thi ISC bắt đầu, Tả Lê năm lần bảy lượt nhấn mạnh, muốn cô chú ý đến Irna.
Cũng bởi vì Irna phải
nhờ vào thôi miên mới có thể hồi phục trạng thái bình thường, vậy nên Dụ Tuyết Thanh bảo đợi đến lúc vòng thi
chung kết quốc tế bắt đầu anh ta sẽ đích thân tới đây, nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì.
“Tử Khâm, cậu nói xem người đứng nhất bảng xếp hạng tổng tham gia cuộc thi không phải là vì phần thưởng đâu
nhỉ?” Đằng Vận Mộng chợt nghĩ đến một khả năng: “Nếu không, sao lại cố ý che giấu thân phận của bản thân
chứ?”
Khác với các học sinh của trường công lập Ylang, chí ít bọn họ vẫn biết người đứng đầu bảng xếp hạng tổng là một
chủ kênh trên nền tảng phát sóng trực tiếp Cá mập.
Doanh Tử Khâm ngước mắt lên, giọng nói không nhanh cũng không châm: “Cậu có mắt nhìn người lắm.” Đằng
Vận Mộng: ???”
“Ngày mai các giáo viên phải đưa chúng ta đi tham quan phòng thí nghiệm của bọn họ.” Đằng Vận Mộng thở dài
một hơi: “Tớ thật sự không muốn đi cùng với mấy học sinh kia đầu, cậu thấy bọn nó khinh thường chúng ta biết
bao không?”
Doanh Tử Khâm không bận tâm đến những điều ấy, cô xoa xoa bàn tay: “Không phải sốt ruột, trong cuộc thi sẽ
nhìn rõ kết quả cuối cùng thôi.” Lúc này điện thoại lại reo lên.
Doanh Tử Khâm cúi đầu, nhấn mở ra xem.
Là tin
nhắn Hickman gửi tới cho cô, viết bằng chữ Hán.
“Doanh, nghe nói em đã tới châu Âu rồi, còn đang ở trong thành
phố đại học nữa, lần trước từ biệt lâu lắm rồi chẳng gặp nhau, có thời gian tới phòng thí nghiệm của tôi không?”
Hickman mê đắm văn hóa nước Hoa.
Lần đó sau khi trở về từ nước Hoa, ông ấy bắt đầu học tiếng Hán, gặp phải
vấn đề gì cũng sẽ hỏi cô.
Doanh Tử Khâm tính toán thời gian, trả lời một câu.
“Vâng, ngày mai em sang được.”
Hickman trả lời rất nhanh.
“Vậy đến lúc đó tôi cho người đi đón em.”
Một phút sau, Hickman lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
“Bên phía phòng thí nghiệm đã phê chuẩn cho em trở thành
nghiên cứu viên rồi, tuy em bảo tốt nghiệp rồi em mới sang đây được nhưng mà thêm một danh hiệu cũng tiện, đến
lúc đó có rất nhiều tài liệu cho em lấy.”
Ảnh mắt Doanh Tử Khâm khẽ ngừng lại.
Đây quả thật là thứ mà cô cần.
“Cảm ơn giáo sư.” Sau khi nhắn tin cho Hickman xong, cô đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Đằng Vận Mộng dọn dẹp chén đĩa, rời đi theo.
Buổi chiều,
Bên phía thành phố Hộ.
Trong nhà họ Doanh.
Chung Mạn Hoa và Doanh Chấn Đình cùng giúp Doanh Nguyệt Huyên thu dọn hành lý, chuẩn bị đưa cô ta sang
châu u, trước tiên ở bên đó hai ngày rồi mới tới thành phố đại học.
“Tiểu Huyên, đừng áp lực quá.” Chung Mạn Hoa đóng vali lại: “Con đã rất lợi hại rồi, nếu không lấy được giải thật
thì mẹ vẫn rất vui mừng.”
Doanh Nguyệt Huyên mím môi: “Cảm ơn mẹ.”
Kể từ sau khi biết mình là con gái riêng, cô ta vẫn luôn đứng ngồi không yên.
Có điều đã hơn một tháng qua đi rồi,
Chung Mạn Hoa vẫn chưa biết nên cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm được đôi chút.
“Mẹ con nói đúng đấy.” Hiểm khi Doanh Chấn Đình mới lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Đợi con tham gia cuộc thi xong
còn phải tham gia thi đại học nữa, nhất định phải giữ gìn tinh thần.”
Doanh Nguyệt Huyên nhìn Doanh Chấn Đình một cái, cảm xúc rất phức tạp.
Một nhà ba người nhấc vali lên, chuẩn
bị ra cửa lên xe.
Vào lúc này cánh cửa lớn của nhà bọn họ lại bị mở tung ra.
Trong chốc lát có mười mấy người xông
vào, tất cả bọn họ đều mặc quần áo đen, thân hình cao lớn vạm vỡ, khí thế ngút trời.
Kể cả Doanh Chấn Đình lẫn Chung Mạn Hoa cũng chưa bao giờ nhìn thấy thế trận như vậy nên trong nháy mắt
liên ngây người.
Người đàn ông dẫn đầu chẳng thèm nhìn bọn họ, chỉ tay về phía Doanh Nguyệt Huyên rồi nói với
người phía sau: “Chính là cô ta, đưa đi.”
Hai người mặc đồ đen tiến lên trước, lập tức bắt lấy Doanh Nguyệt Huyên, rồi kéo cô ta đi ra ngoài chẳng chút
thương hoa tiếc ngọc.
“Các… các người là ai?” Gương mặt Chung Mạn Hoa biến sắc: “Tại sao lại bắt con gái của tôi? Các người còn dám
tự ý xông vào nhà dân nữa à?”
Người làm trong nhà đầu, sao bọn họ không nghe thấy động tĩnh gì cả?
Doanh Nguyệt Huyền cũng rất hoảng hốt, vành mắt đỏ ửng cả lên.
Cô ta vẫn luôn rất cẩn thận.
Kể từ sau khi thân
phận thiên kim giả mạo bị lộ ra, mấy chục ngày nay cô ta luôn rất kiêng dè, đừng nói là đến trước mặt Doanh Tử
Khâm, nhìn thấy cô là cô ta tránh đi ngay.
Doanh Chấn Đình nổi trận lôi đình: “Buông ra!”
Ông ta tiến lên trước, định kéo Doanh Nguyệt Huyên về.
Tuy nhiên, một người mặc đồ đen trong số đó chi liếc nhìn ông ta một cái,
sau đó nhấc chân lên đá bay.
Doanh Chấn Đình bị đá văng ra xa mười mấy mét, phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt Chung Mạn Hoa
càng thêm tái nhợt.
“Không vì sao cà.” Người đàn ông chắp tay sau lưng, mim cười: “Con gái của ông sinh vào ngày hai 24 tháng 3, lại còn sinh vào
đúng một giờ một phút một giây nữa, chi mỗi điểm này thôi là chúng tôi đã buộc phải đưa cô ta đi rồi.”
“Khôn… không, sinh nhật con bé không phải ngày 24 tháng 3!” Chung Mạn Hoa không hiểu được ý của người đàn ông nhưng bà ta
lại buột miệng nói là: “Con bé không phải!”
Nghe thấy cầu này, người đàn ông dừng bước lại, ánh mắt lạnh lùng: “Không phải?”