CÔ THIÊN KIM THẤT LẠC - Chương 141
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:14:34
Lượt xem: 14
Lát sau, Maserati lại lao ra ngoài một lần nữa.
Liên tục gia tăng tốc độ, đến khi rời khỏi khu vực thành thị, tốc độ mới dần dần ổn định trở lại.
Không cần Phó Quân Thâm nói, Doanh Tử Khâm cũng biết đã có sự cố gì xảy ra.
Cặp mắt phượng hơi lạnh, liếc nhìn kính chiếu hậu.
Phía sau chiếc xe hai người đang lái có mười chiếc xe màu đen đang theo sát.
Có thể nhìn thấy từ kính chiếu hậu, các xe này đều đã được cải tạo, không phải xe hơi bình thường.
Đặc biệt là khi bây giờ họ lái xe vào một đoạn đường đèo.
Con đường khúc khuỷu, có rất nhiều ngã rẽ và cũng có không ít các biển báo đang sửa đường.
Chỉ sơ sẩy một chút là c.h.ế.t người như chơi.
Doanh Tử Khâm khép hờ mi mắt, cô đã biết Phó Quân Thẩm định làm gì rồi.
Đoàn xe phía sau thấy chiếc Maserati chạy vào con đường đèo thì cũng bám theo sau, đồng thời gia tăng tốc độ.
Cô đã trông thấy chiếc xe màu đen chạy ngang với chiếc Maserati, thậm chí còn hơi nhỉnh lên.
“Brüm!!!”
Phó Quân Thâm lạnh lùng, đạp chân ga sát sàn, vượt lên trước chiếc xe bên cạnh, khoảng cách giữa hai xe chỉ còn một tấc, anh gia tăng tốc độ, đảo bánh lái vòng một đường cua lớn.
Khoảnh khắc Phó Quân Thâm vọt lên trước, chiếc xe màu đen kia vì không làm chủ được tốc độ nên lao thẳng xuống bên dưới.
Tuy nhiên, sự việc này không ảnh hưởng gì đến các chiếc xe khác, những chiếc xe ấy vẫn rượt đuổi với tốc độ cao, kẹp chiếc Maserati ở giữa.
Đây đâu phải đang đua xe, đây là muốn g.i.ế.c người.
Phó Quân Thâm liếc nhìn kim chỉ tốc độ, khóe môi nhếch lên, tiếp tục gia tăng tốc độ.
Trong vòng một giây, phút chốc tốc độ đã đạt đến mức cực đại, ngay đến khung xe cũng phát ra tiếng rung nhỏ.
Với tốc độ như xé gió thế này, song Doanh Tử Khâm vẫn ngồi rất ngay ngắn không nghiêng ngả lấy một chút, cô vô cùng điềm tĩnh, giọng đều đều: “Bên trái.”
“Rầm!”
Maserati rẽ bánh lái, huých vào sườn hất chiếc xe bên trái ra ngoài.
Thấy vậy các chiếc xe còn lại lập tức áp sát chiếc Maserati, rõ ràng là chúng có ý định phá hủy nó.
Âm thanh “rầm rầm rầm” định tại nhức óc vọng lại trong không trung.
Lốp của một số xe không chịu nổi sức nóng ở tốc độ lớn như thế này, tất cả đều rách toạc ra.
Tốc độ xe tức khắc sụt giảm, bị bỏ lại ở tít phía sau.
Phó Quân Thâm ngước lên, cặp mắt hoa đào khẽ nheo lại.
Phía trước là một ngã rẽ lớn, đường lại hẹp, chỉ vừa đủ cho một xe chạy qua.
“Soạt…”
Phó Quân Thâm chuyển bánh lái, cua vào khúc rẽ với tốc độ cực đại.
Cú drift cháy đường!
Toàn bộ xe phía sau đều ngừng lại, những người ngồi trong xe trơ mắt nhìn chiếc Maserati biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Maserati không dừng lại ở trong núi, mà sau khi xuống núi từ một đường khác bèn trở lại khu vực thành thị một lần nữa.
Cố Diệp Phi
Ngoại trừ trên thân xe có một vài vết trầy xước ra thì không bị móp méo chỗ nào.
Không ai có thể ngờ, chiếc xe này vừa trải qua một trận rượt đuổi sinh tử.
“Cô bạn nhỏ, em về trước đi.”
Phó Quân Thầm đỗ xe dưới lầu nhà họ Ôn, mặt lạnh như tiền, điềm tĩnh nói: “Anh đi xử lý chút chuyện.”
***
Một tiếng sau.
Trước cổng nhà họ Phó bỗng có thêm hơn chục người bị đánh gãy tay, chân nằm la liệt.
Lần này không phải bị ném vào bụi cây bụi cỏ rậm rạp nữa mà vứt thằng ở cổng nhà.
Trong khu biệt thự người qua người lại, ai nấy đều ngoái đầu nhìn.
Đương nhiên những hộ gia đình sống ở đây không giàu sang hơn nhà họ Phó nhưng cũng thuộc tầng lớp trung lưu, khá giả của thành phố Hộ, nên dù ít dù nhiều cũng không tránh khỏi có làm ăn, giao dịch trên thương trường với nhà họ Phó.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều rất đỗi kinh ngạc.
Gia tộc danh giá giống như nhà họ Phó, đương nhiên sẽ có vô số kẻ thù địch.
Nhưng dù sao nhà họ Phó cũng đứng đầu trong bốn gia tộc lớn, ở thành phố Hộ có ai dám khiêu chiến với nhà họ Phó chứ?
Phó Minh Thành tối sầm mặt, sai người hầu đỡ mười mấy người kia dậy.
Đương nhiên ông ta nhận ra những người này đều là thuộc hạ được nhà họ Phó âm thầm bồi dưỡng.
Đừng nói là mười người, cho dù là một người gãy chân gãy tay, thì đó cũng là một tổn thất cực kỳ lớn.
Phó Minh Thành vốn chưa biết chuyện này rốt cục là sao, Phó Nhất Trần đi ra theo đã kinh hãi: “Chẳng phải tạo bảo chúng mày đi đối phó Phó Quân Thâm ư? Sao chúng mày lại thành ra thế này?”
Mấy người kia muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra những tiếng ú ớ.
Rõ ràng đã bị biến thành người câm.
“Ngu xuẩn!”
Bấy giờ Phó Minh Thành đã hiểu ra, ông ta giận tím người, vung tay tát một cú trời giáng vào mặt Phó Nhất Trần: “Năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi bảy tuổi! Không phải thằng trẻ con nữa đầu, mày xem xem mày làm cái trò gì đây, hả!”
Vết thương của Phó Nhất Trần còn chưa lành, lúc này lại lãnh một cú tát như thế kia, lập tức ngã khuỵu xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-thien-kim-that-lac/chuong-141.html.]
Hành động ấy khiến cho tất cả người hầu của biệt thự ngơ ngác.
“Minh Thành, có gì từ từ nói, sao lại đánh con cái làm gì?”
Phó phu nhân xót con: “Nhất Trần nó vừa được thả chưa lâu, sức khỏe còn yếu, ông lại ra tay nặng, làm thế có phải là g.i.ế.c con không?
“Tất cả là tại bà chiều hư.” Phó Minh Thành giận đùng đùng: “Phó Nhất Trần, mày nói thật cho tao nghe, rốt cục mày sai mấy thuộc hạ này đi làm gì? Nếu mày không nói được lý do chính đáng nào, hôm nay tao sẽ đánh c.h.ế.t mày!”
“Con chỉ, con chỉ bảo bọn họ đối phó Phó Quân Thâm thôi.”
Phó Nhất Trần rụt cổ lại: “Ai bảo nó nhốt con bảy ngày mà không cho con ăn một hạt cơm, suýt nữa thì con c.h.ế.t rồi, đương nhiên nó cũng không được sống yên.”
“Lại còn ngụy biện!”
Phó Minh Thành càng bực hơn, ông ta không nghe sự can ngăn của Phó phu nhân, cho Phó Nhất Trần thêm một cái tát nữa: “Nói, có phải mày lại gây ra chuyện gì rồi đúng không?”
“Nhất Trần, con mau nói thật cho bố con biết đi.”
Phó phu nhân cũng sốt ruột: “Dù gì chuyện cũng đã thế này, con nói sự thật cũng không sao cả.”
“Bố, mẹ, tại sao bố mẹ không tin con?”
Phó Nhất Trần tức đến bật khóc: “Thật sự là do Phó Quân Thâm làm, chẳng lẽ vết thương trên mặt con và mấy người nằm dưới đất đều là giả ư?”
“Dẫn đứa con trai ngoan của bà xuống đi.”
Phó Minh Thành không muốn nhìn thấy Phó Nhất Trần nữa, n.g.ự.c ông ta phập phồng: “Mấy ngày tới, không được cho nó một cắc, cũng không được cho nó bước chân ra khỏi nhà.”
Bất luận Phú Nhất Trần có nói thế nào, Phó Minh Thành và Phó phu nhân vẫn không tin hai việc kia có liên quan đến Phó Quân Thâm.
Sau khi nhốt Phó Nhất Trần vào phòng xong, Phó phu nhân nói giọng lo lắng: “Minh Thành, Nhất Trần có bị ảnh hưởng gì đến đầu óc không? Cho dù có đố kị với Quân Thâm, cũng không thể.”
Nói Phó Quân Thâm đánh nó, còn đánh gãy tay chân thuộc hạ nhà bà ta nữa? Nếu Phó Quân Thâm có khả năng làm ra những việc như vậy thì còn là công tử ăn chơi trác táng số một thành phố Hộ nữa không?
“Tôi thấy dạo gần đây nó rảnh quá hóa điên rồi, ngày nào cũng nằm mơ giữa ban ngày.”
Phó Minh Thành vẫn chưa hết giận: “Để cho nó tự suy nghĩ lại mình, sau này bà đừng có nuông chiều nó nữa.” Phó phu nhân cũng không dám nhắc đến nỗi buồn của chồng.
Phó Minh Thành bình tĩnh lại được đôi chút, tuy nhiên vẫn nói: “Ngày kia bà dẫn nó đi khám não ở bệnh viện Số 1 đi.”
***
Mấy ngày nay Lục Phòng cứ trốn chui trốn nhủi, cậu ta chỉ sợ bị đám học sinh của lớp A19 tủm được sẽ bắt cậu ta livestream ăn shit.
Bây giờ cậu ta thấy hơi sầu não, tại sao trong phút nóng giận vì Chung Tri Vãn mà lại đánh cược như vậy với Doanh Tử Khâm chứ.
Lục Phóng nuốt nước bọt, lại định dùng lại cách cũ, nhảy tường chui ra.
Nhưng hôm nay cậu ta còn chưa kịp trèo lên, sau lưng bằng vọng lại tiếng bước chân.
Lục Phóng run rẩy, quay ngoắt lại, đoạn thấy đại ca của trường Thanh Trí dẫn theo một đám học sinh của lớp A19 đang đi về phía này.
“Ê nhóc, chạy đi đầu?”
Giang Nhiên cười khẩy: “Không phải mày quên rồi chứ?”
“Anh Nhiên, em đâu dám, em nào có dám!”
Lục Phóng cười với lời: “Anh Nhiên, anh xem đã sáu giờ tan học rồi, có phải chúng ta nên ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy rồi không?”
“Ai tìm mẹ nấy? Tao tìm ông nội mày đấy!”
Tâm trạng Giang Nhiên vốn cũng khá tốt, song bốn chữ kia lại khiến cậu ta nghiến răng nghiến lợi: “Đè nó xuống cho tao, đã chuẩn bị đồ xong hết chưa?”
Một cậu đàn em lập tức đáp: “Anh Nhiên, có cả xe luôn, bao no.”
“Tốt lắm.”
Giang Nhiên ngồi lên hòn đá bên cạnh: “Để cho nó ăn.”
“Anh Nhiên, anh Nhiên, chỉ là hiểu lầm thôi.”
Lục Phóng vô cùng hoảng hốt: “Anh Nhiên, em sai rồi, em có mắt không tròng, em không dám nữa đâu, các anh khoan dung độ lượng tha cho em đi.”
“Được, không ăn cũng được.”
Giang Nhiên lại cười khẩy: “Nhét nó vào đó đi.”
Lục Phong vẫn chưa kịp phản ứng đã bị mấy cậu đàn em đã mạnh vào trong xe, tức thời mặt tiếp xúc thân mật với cái thứ trong đó.
Tí thì đi đời.
Nhưng Giang Nhiên chưa nói gì, cậu ta cũng không dám ngồi dậy, chỉ đành nằm dài ở đó một cách ấm ức.
“Trông chừng nó đấy, để nó dọn dẹp cho sạch sẽ.”
Giang Nhiên chun mũi: “Thổi quá đi mất, không hiểu nổi tại sao nó lại có cái sở thích này cơ chứ.”
Cậu đàn em hét lên sau lưng Giang Nhiên một câu: “Anh Giang, bổ Doanh và chị Vũ đâu?”
Giang Nhiên không trả lời.
Cậu ta đã đi tìm hai người kia rồi.
Hai người kia đi tới chỗ lớp 12.
Đến hôm nay cậu ta mới biết bố Doanh của lớp họ còn có một người em.
Vậy cậu ta nên xưng hô với người em này như thế nào? Chẳng lẽ gọi là chứ? Giang Nhiên tối sầm mặt, mặt cau mày có bỏ đi mất.
Lúc này lớp 12 vẫn chưa tan học, chỉ có nghỉ giữa giờ, hết giờ nghỉ thì còn phải tự học buổi tối.
Có điều Ôn Thính Lan không nằm trong số đó, cậu không đi sớm cũng không về muộn, đúng giờ là tới, là về.
Doanh Tử Khâm thấy chàng trai bước ra, khẽ gật đầu: “Đi thôi.”
Tu Vũ đang vote cho Thương Diệu Chi trên Weibo nên bước đằng sau hai người.
Sau khi đi từ lớp xuất sắc khối 12 về, ba người đi ngang qua lớp nhạc.
Tu Vũ đang nghịch điện thoại, liếc nhanh một cái, chép miệng: “Bố Doanh, người cô hoa sen trắng của cậu đang đánh đàn cho khối 10 nghe kìa, trông cái vẻ ấy lại định đào tạo một lũ fan khuyết tật não đây.” “Cậu nói xem kỹ thuật chơi dương cầm của cô ta thế nào? Bú fame được nữ thần Vera thì chí ít cũng phải có tí bản lĩnh chứ?”
Donh Tử Khâm nghe thế cũng không buồn nhìn, giọng đều đều: “Rác rưởi.”
Khúc dương cầm vừa hay kết thúc ngay trước khi câu nói này thốt ra, lớp nhạc lại im phăng phắc, tất cả học sinh ngồi bên trong đều nghe thấy câu này, hết đỗi kinh ngạc ngẩng lên nhìn.
“Rác rưởi?” Một cậu nam sinh ngồi dưới bỗng đứng phắt lên, cười khuẩy: “Chị tưởng chị đứng đầu trong kỳ thì của khối 11 thì nghĩ mình hiểu biết về dương cầm à?”
“Cô Doanh từng nhận vô số lời khen của các nghệ sĩ dương cầm, chị lại bảo là rác rưởi? Vậy chị bước lên đánh một bài thử coi? Nếu không biết thì đừng có đứng đó nữa.”