Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 47: Bé sâu rượu say rồi ---
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:29:04
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm đó Diệp Thư ngủ ngon. Đến ngày mùng một Tết, Tạ Trạch đến phòng cô gọi cô dậy.
Từ khi đông, Diệp Thư vẫn luôn thích ườn giường. Hôm nay cũng , mặc kệ Tạ Trạch gọi thế nào, cô cứ lề mề chịu dậy, ngay cả mí mắt cũng , chịu vài giây nhắm nghiền.
Nhìn dáng vẻ lười biếng như heo con của cô, Tạ Trạch thật sự cho cô chút "kích thích" để cô tỉnh táo , nhưng nếu kéo chăn của cô cô lạnh thì xót.
Đột nhiên trong đầu nảy một cách, một cách thể đ.á.n.h thức cô mà cô lạnh.
Diệp Thư đang mơ mơ màng màng ngủ, lờ mờ cảm thấy mũi ai đó véo. Cô nhíu mày, qua vài giây, thật sự chút ngạt thở. Cô há miệng định hít thở thật sâu, miệng cô cũng đột nhiên chặn , thậm chí cái gì đó thò , khuấy động trong miệng cô.
“Ưm…”
Vừa ngạt quấy rầy, cuối cùng cô chịu nổi nữa bèn mở mắt . Đập mắt cô là cái đầu to lớn đang áp sát mặt .
Cô vươn tay sức đẩy lồng n.g.ự.c , tốn nhiều sức mới đẩy .
Thấy khóe miệng chút ướt át, mặt cô liền đỏ bừng.
Cô đưa tay đ.ấ.m n.g.ự.c một quyền, nũng nịu : “Sáng sớm mà ơn yên tĩnh chút !”
Tạ Trạch lau khóe miệng, ánh mắt thẳng cô, một bên khóe môi thậm chí còn nhếch lên.
Diệp Thư vô thức hít một thật sâu. Cái tên thô lỗ chỉ lén lút tấn công cô sáng sớm, giờ còn dùng ánh mắt để quyến rũ nữa.
Tạ Trạch mở lời: “Anh gọi em dậy ăn sáng, giờ xem cách khá , em vẻ tỉnh táo hơn nhiều .”
Diệp Thư lườm một cái, trong lòng thầm mắng là đồ lưu manh.
Diệp Thư chuẩn dậy, cô dậy vẫn đang giường đất của .
“Sao ?”
“Em mặc quần áo , ngoài .”
Tạ Trạch một tiếng: “Được, ngoài.”
Nói , từ giường sưởi phía cầm một chiếc áo bông màu đỏ, "Hôm nay em mặc cái ."
Diệp Thư cúi đầu một cái, là màu đỏ ?
Tạ Trạch một cái là cô đang nghĩ gì. "Hôm nay mùng một Tết mặc quần áo mới chứ, Tết mặc màu đỏ may mắn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-47-be-sau-ruou-say-roi.html.]
Hóa là quần áo mới chuẩn cho cô, lúc Diệp Thư mới nở nụ .
Đợi Tạ Trạch ngoài, cô bắt đầu mặc đồ. Mặc xong quần áo, cô ngắm trong gương, lúc chiếc áo đỏ màu sắc đặc biệt thuần khiết, như màu đỏ sẫm đỏ bã trầu của thời hiện đại, một màu đỏ tươi tắn như cô vẫn là đầu tiên mặc, bây giờ quả thực một hương vị khác biệt.
Nào là tiền lì xì, nào là quần áo mới, hóa đàn ông thô ráp cũng một trái tim tinh tế đến .
Mèo con Kute
Mặc dù Tạ Trạch thường ngày với , đặt trong lòng cô cũng , hơn nữa thật sự để cô bận tâm bất cứ việc gì, nên cô sớm là một đàn ông đáng tin cậy. một đàn ông trách nhiệm nghĩa là lãng mạn, hoặc thể là cô vốn kỳ vọng gì ở những của thời đại , ngay cả ăn no mặc ấm còn là vấn đề, thì lãng mạn là gì? Có ăn ? Vì , hai sự việc thật sự phần nào đổi nhận thức của cô về .
Bình thường cô chỉ quý , mỗi khi mật với cô đều thích ôm cô như thể nỡ buông tay, ngay cả khi ở bên ngoài, dù thể quá mật, nhưng nào thấy cô ánh mắt cũng lấp lánh. Cô cũng chỉ thấy đối xử với như , còn những đồng chí nữ khác nhờ giúp đỡ thì đều thờ ơ thèm để ý, nếu là ở thế hệ chắc chắn sẽ chỉ trích là phong thái lịch thiệp, nhưng riêng cô thích như , đàn ông của cô chắc chắn tâm ý chỉ cô, nếu là bụng giúp đỡ những phụ nữ khác, cô nhất định sẽ vui trong lòng.
Thậm chí cô còn bắt đầu cảm thấy may mắn, dù mơ mơ màng màng đến thời đại , thậm chí vô cớ về nông thôn, nhưng cô may mắn gặp một đàn ông . , trong lòng cô sớm "đóng dấu" công nhận Tạ Trạch là một đàn ông , chỉ về cách đối xử với cô, mà chỉ cần cách chăm sóc bà nội Tạ hằng ngày cũng đủ thấy là trách nhiệm. Lại nghĩ đến đây cũng nửa năm , cơ thể cũng chịu khổ gì, cứ đến lòng bàn tay cô, cũng từng thô ráp một chút nào. Cô càng nghĩ càng thấy bạn trai thật tệ, trừ việc bá đạo một chút, và thích hôn hít ngừng, hình như cũng chẳng khuyết điểm gì khác.
Diệp Thư mặc quần áo mới khỏi nhà, Tạ Trạch vẫn đang chờ bên ngoài, Diệp Thư bước , mắt liền sáng bừng. Anh khen: "Không tệ, trông em thật khỏe khoắn." Người thời khi khen ai đó thường thích dùng từ "khỏe khoắn".
Diệp Thư véo véo ngón tay , nắm lấy tay còn lắc lắc. Tạ Trạch , nắm c.h.ặ.t t.a.y cô , "Đi nào, nước nóng ủ ấm cho em , bây giờ vệ sinh cá nhân là ."
Lúc ăn sáng, bà nội Tạ thấy Diệp Thư liền khen cô bé giống như em bé tranh Tết, Diệp Thư đỏ bừng mặt, cô lớn thế mà còn gọi là em bé tranh Tết, cứ cô cao gần 1m70, điểm chung duy nhất với em bé tranh Tết chỉ bộ quần áo đỏ thôi.
Ăn sáng xong, trò chuyện với bà nội Tạ một lát, Diệp Thư liền trở về phòng. Trời lạnh quá, nhưng ghế cũng lạnh, cô chỉ đầy 10 phút thì chân càng lúc càng lạnh. Ngay lúc cô đang nghĩ nên giường sưởi thì Tạ Trạch xách một cái lò than phòng, xem, đó đặt mấy cục than vụn cháy. Anh xách lò than, : "Ngồi sát trong một chút." Mặc dù hiểu tại , Diệp Thư vẫn ngoan ngoãn dậy đổi sang vị trí bên trong xuống. Tạ Trạch đặt lò than gầm bàn, đó mới xuống cạnh cô. "Biết em lạnh nên đặt bàn để em sưởi chân, nhưng than cháy sẽ khí độc nên mở cửa khi dùng, em sâu trong một chút để tránh gió lùa." Người , thật sự quá chu đáo .
Một lát . Một giọng nữ vang lên, "Được ? Có đủ cho nhét một mồm đó?" "Yên tâm, đủ mà." Vừa dứt lời, Diệp Thư nắm lấy một nắm hạt dưa bóc vỏ đổ hết miệng, ăn đến nỗi hai má phúng phính cả lên, cô còn cố gắng bịt chặt miệng, sợ hạt dưa trong miệng rơi ngoài. Tạ Trạch bên cạnh , ánh mắt tràn đầy nụ cưng chiều, "Em ăn chậm thôi, kẻo nghẹn đấy." Diệp Thư gật đầu bừa bãi đáp , cuối cùng khi hạt dưa trong miệng nhai nát gần hết, hai má cô cũng dần xẹp xuống. "Ngon ?" "Ngon ạ." Cô trả lời rõ lời. Tạ Trạch chỉ cảm thấy cô thật sự đáng yêu cực kỳ, nụ môi ngừng . "Vậy bóc cho em nhé."
Ban đầu hai chỉ trò chuyện, chỉ là Tạ Trạch thấy Diệp Thư ăn hạt dưa sạch, tự động tay bóc cho cô. Diệp Thư thấy động tay thì cũng ăn hạt dưa nữa, chuyển sang ăn thứ khác, cứ thế chờ bóc xong cô ăn một miếng, còn sẽ bóc cho cô 100 hạt mà. Hai một cho một nhận, nhất thời khí thật vui vẻ.
Tưởng Quốc Bang nhà thấy cảnh tượng , cô thanh niên trí thức Diệp tủm tỉm, ăn đồ ăn vặt bàn, chốc chốc liếc Tạ, mắt lấp lánh, còn Tạ của thì cúi đầu bóc hạt dưa, cũng thấy ăn, mặt ngoài một nhúm hạt dưa nhân , còn một nhúm hạt dưa bóc vỏ. Cái … là đang gì ? Vẫn là Diệp Thư thấy Tưởng Quốc Bang , cô vẫy tay, "Tiểu Bang đây sưởi ấm , ở đây ấm áp lắm."
Lúc Tưởng Quốc Bang mới thấy lò sưởi gầm bàn, liếc Tạ Trạch, thầm nghĩ: Không ngờ Tạ riêng tư là một đàn ông như . Tạ Trạch vẫn ngừng tay, nghiêng đầu Tưởng Quốc Bang, hỏi: "A Bang đến chuyện gì ?"
Không nghĩ nhiều , luôn cảm thấy trong giọng điệu của Tạ vẻ ghét hỏng bầu khí. Cậu vội vàng cầm lấy bình nước bàn, : "Anh Tạ, đây là rượu nếp em , chẳng Tết Nguyên Đán , hôm qua em quên mất, hôm nay đặc biệt mang đến cho hai nếm thử."
"Được , đặt xuống , việc gì thì về , giúp cảm ơn , mai sẽ đến chúc Tết bà ." Tưởng Quốc Bang:… Quả nhiên, Tạ ghét vướng mắt . Tưởng Quốc Bang đặt bình rượu xuống ngay, Diệp Thư gọi , nhưng chạy nhanh quá, loáng một cái mất hút.
Cô sang Tạ Trạch trách móc một câu, "Người mới đến, đuổi chứ." Tạ Trạch vui vẻ đáp : "Anh đuổi , là tự vội về nhà." Nghe nhảm. Diệp Thư cũng gì, dù vẫn đang bóc hạt dưa cho cô mà.
Cô liếc cái bình nước , rượu nếp? Cô từng uống bao giờ, cô chỉ uống bia và rượu vang, còn rượu trắng thì cô thích. Rượu nếp với hạt dưa, chắc cũng tệ. "Cái rượu nếp em uống một ngụm, rót cho em một ly." Cô tiểu thư bắt đầu sai vặt .
Tạ Trạch vỗ vỗ tay, rũ bỏ vụn bẩn tay, dậy từ giường sưởi lấy cốc của cô, rót cho cô một ly. Diệp Thư cầm cốc lên ừng ực uống cạn. "Ê..." Tạ Trạch còn nhắc cô uống chậm thôi, nào ngờ cô dữ dằn thế, ngửa đầu uống như uống nước . "Ngon quá!" Diệp Thư uống một hết nửa ly. Rượu nếp thật sự tệ, mùi rượu chỉ thoang thoảng, vị ngọt trái cây, giống loại rượu pha chế ở thế hệ . Cô tiếp tục uống một ngụm lớn, hương vị , thật sự khiến hoài niệm. Rượu nếp uống thì ngọt, nhưng nồng độ cồn cũng hề thấp, thấy cô chẳng mấy chốc uống hết cả một ly rượu nếp, Tạ Trạch đang định khuyên thì cô : "Cho thêm một ly nữa."
Tạ Trạch đồng ý nữa, đặt bình rượu xa hơn một chút, "Không uống nữa." Diệp Thư lúc đang lâng lâng, cô dậy giật lấy bình rượu rót thêm một ly, ừng ực uống hết sạch. Uống xong cô mới : "Bây giờ uống nữa." Cô một mạch trôi chảy, Tạ Trạch còn kịp ngăn cản, bây giờ cô uống nữa thì cũng thôi. "Được , em ăn hạt dưa ."
Một lát , Diệp Thư chống cằm Tạ Trạch, mắt chút lơ đãng, mặt cũng bắt đầu đỏ bừng. Tạ Trạch chốc chốc cô một cái, một cái, cuối cùng : "Em say ." " say." Ngoài cửa truyền đến tiếng bà nội Tạ, "Trạch , cháu qua đây giúp bà xem một chút." Diệp Thư chống đầu, đỏ mặt tủm tỉm , "Trạch , gọi kìa."... Chắc chắn , cô bé nghiện rượu thật sự say .