Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 107: --- Cô ấy rốt cuộc là ai
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:30:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Quốc Bang thấy Tạ Trạch trong sân, lập tức chạy đón, lâu gặp Trạch ca.
Kéo nhà bắt đầu trò chuyện, hỏi về tình hình của Tạ Trạch gần một năm nay ở bên ngoài.
Tạ Trạch trả lời câu hỏi của Tưởng Quốc Bang, nhưng trong đầu vẫn còn văng vẳng những lời Tô Cẩm .
“A Bang, cô thanh niên trí thức ở nhà dạo , nửa năm nay tình hình thế nào?” Tạ Trạch ngắt lời Tưởng Quốc Bang hỏi.
Tưởng Quốc Bang tuy lạ vì Trạch ca đột nhiên hỏi chuyện Tô thanh niên trí thức đó, nhưng vẫn thật.
“Cô Tô Cẩm thanh niên trí thức đó gả cho Trương Kiến Vinh trong làng .” Nghĩ đến những lời tiếp theo, Tưởng Quốc Bang hề hề gian.
“Hai đó lúc yêu đương kìm , chuyện đó trong chuồng bò, bắt quả tang. Nghe Tô thanh niên trí thức còn chịu gả, nhưng thấy tụt quần , gả thì mà yên ? Sau gả về cũng yên , Trương Kiến Vinh ít đ.á.n.h Tô thanh niên trí thức, Tô thanh niên trí thức cũng bỏ trốn mấy , nhưng nào cũng bắt về, đến bây giờ bầu thì cô mới chịu ở yên một thời gian.”
Tạ Trạch Tưởng Quốc Bang kể xong, mặt mày trầm tư.
“Cô Tô thanh niên trí thức điểm nào lạ ?”
“Điểm lạ? Cái thì chú ý…” Bỗng Tưởng Quốc Bang nghĩ điều gì đó, Tạ Trạch, vẻ mặt ngập ngừng .
Tạ Trạch nhíu mày , “Nghĩ gì thì , cái vẻ mặt đó gì?”
Tưởng Quốc Bang hề hề , “Trạch ca thì đây.”
Mèo con Kute
“Cô Tô thanh niên trí thức đó hình như ý với . Trước lúc ở nhà , cô thường xuyên cố ý vô tình hỏi về tình hình của , cũng trả lời cô mấy , phát hiện cô hình như hứng thú với nên thèm để ý cô nữa. Thêm nữa, khi còn dặn đừng quá khách sáo với cô , nên cơ bản cho cô sắc mặt .”
Tạ Trạch suy nghĩ một lát, hỏi: “Gần đây cô khỏi làng ?”
“Tô thanh niên trí thức hả? Làm cô thể khỏi làng , cô khỏi nhà còn khó nữa là, nhưng cô cũng cái của , bên ngoài nào của cô , đ.á.n.h đến mức đó mà vẫn chịu an phận, nào bỏ trốn cũng bắt về, đ.á.n.h càng ngày càng nặng, đến bây giờ bầu mới chịu yên một lát.”
Trong mắt Tạ Trạch lóe lên một tia khinh thường.
Yên ? Chưa chắc .
Anh tin lời phụ nữ đó, nhưng cô quả thật đáng ngờ. Cộng thêm kinh nghiệm Tây Bắc thời gian , cảm thấy bảo bối của chuyện giấu .
Vì cô , cũng sẽ ép, thể bắt đầu từ những khía cạnh khác, ví dụ như cô Tô Cẩm đó.
Ngày hôm , Tô Cẩm đang nhặt rau trong sân thì bỗng nhiên một mặt cô che mất ánh sáng. Cô ngẩng đầu lên, hóa là nam chính.
Mặc dù vẫn biểu cảm, nhưng việc chủ động tìm cô chứng tỏ tin những lời cô hôm qua.
Cô đặt rau xuống chuẩn dậy, nhưng vì cái bụng khá lớn nên cô dậy chậm.
Tạ Trạch trực tiếp mở miệng, “Hôm qua cô cô và Diệp Thư đều là trọng sinh, nghĩa là còn những khác cũng giống hai ?”
Tô Cẩm sững sờ, ư?
“ …”
Tạ Trạch khẽ hừ một tiếng, trực tiếp cắt lời: “Vậy hỏi cô, kiếp lúc gặp nào gây khó dễ cho xưởng của ?”
“À?” Tô Cẩm hỏi ngớ , cô hồi tưởng cốt truyện trong sách, sự nghiệp của nam chính luôn thuận lợi mà.
“Không .”
Tạ Trạch câu trả lời của cô khinh thường một tiếng, “Vậy bây giờ với cô là thì cô giải thích thế nào? Lần cô điều tra nhớ điều tra kỹ hơn một chút, đừng như bây giờ, một câu moi sơ hở của cô.”
Anh liếc cái bụng lớn của cô , “Hãy ở yên trong làng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-107-co-ay-rot-cuoc-la-ai.html.]
Tô Cẩm thấy nam chính vẻ định , vội vàng gọi , “Kiếp thật sự , sự nghiệp của luôn thuận lợi, luôn ở bên , dù gặp khó khăn nhưng từng ai cố ý nhằm . Vậy… thì cho đó điểm gì khác biệt , lẽ thể nhận .”
Khóe môi Tạ Trạch khẽ cong lên.
Anh đầu , dường như bán tín bán nghi lời Tô Cẩm , trầm ngâm một lát mới mở miệng, “Người đó, hát một bài hát mà từng bao giờ.”
“Đó là bài hát gì, cho , lẽ .”
Tạ Trạch khẽ ngân nga hai câu lời bài hát .
Tô Cẩm xong tiếng ngân nga của Tạ Trạch quả thật cảm thấy bài hát cảm giác quen thuộc, cô nghĩ một lát, đồng tử khẽ mở rộng.
Cô nhớ .
Cô ngẩng đầu với Tạ Trạch: “Là bài hát của Chu Thâm, nhớ .”
Tạ Trạch hình như vẫn tin, “Ai, , cô hát lên thử.”
Tô Cẩm lập tức hát mấy câu, lời bài hát cô hát hai câu Tạ Trạch ngân nga, nhưng trong lòng Tạ Trạch dần lạnh .
Mấy câu lời bài hát là thứ hai thấy .
Anh cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc bên trong, duy trì vẻ bình tĩnh bề ngoài, chậm rãi hỏi: “Bài hát , là của khi nào?”
Tô Cẩm nghĩ một lát, “Chắc là bài hát năm 2018.”
“Vậy mà cũng là trọng sinh, thế nào, bây giờ tin chứ.”
Tô Cẩm cố gắng hết sức để chứng minh bản , nhưng Tạ Trạch chỉ lạnh, ánh mắt cô sâu xa khó lường, “Cô, .”
Tô Cẩm nghĩ nam chính tin , “A Trạch, cuối cùng cũng tin em , em thật sự là vợ kiếp của mà, cho dù kiếp em thể vợ nữa, nhưng thể cứu em , em ở cái thôn , em cũng sống với đàn ông hiện tại nữa, cứu em .”
Nói cô đưa tay kéo ống tay áo Tạ Trạch, nhưng hất mạnh .
Người đàn ông chế giễu: “ thấy cô khá hợp với cuộc sống hiện tại.”
Tô Cẩm mặt đầy kinh ngạc, cô hiểu, tại , tại cô chứng minh bản mà nam chính vẫn cứ như .
Chẳng lẽ dù thế, vẫn buông bỏ Diệp Thư? Không buông bỏ Diệp Thư – kiếp phản bội , kiếp lợi dụng ?
Nghĩ đến đây, cô quyết định dùng thêm một liều t.h.u.ố.c mạnh.
“Em hợp với cuộc sống , Diệp Thư hợp với cuộc sống nào? Cô xứng đáng sống ? Tạ Trạch, từng nghĩ đến bà nội , nếu cô bỏ trốn, bà nội ngã ? Cho dù bà nội sức khỏe , nhưng nếu đó ngã thì bà nội cũng sẽ sớm như .”
Thế nhưng điều khiến Tô Cẩm ngờ là khi cô xong những lời , nam chính hề chút phản ứng nào, chỉ trừ ánh mắt cô càng thêm lạnh lẽo.
“Tô Cẩm, khi nào cô chịu thật thì hẵng đến chuyện rời khỏi thôn với , nếu , cứ thối rữa mà c.h.ế.t ở đây .”
“Em là sự thật mà, tin?” Tô Cẩm sụp đổ.
Tạ Trạch từ cao xuống cô, trong mắt một chút ấm, “Cô nghĩ đây là giới hạn thấp nhất của cuộc sống cô ? cho cô , phía còn bất ngờ lớn hơn đang chờ cô, sẽ ở thôn hai tuần, nếu cô thì nhất là hãy khi , nếu thì sẽ còn quản chuyện của cô nữa .”
Tô Cẩm ngây , ý gì?
Tạ Trạch rời thẳng, cô thì vô cách để cô tự phun , cho dù đang đáp án.
Bây giờ , bài hát năm 2018 mà bảo bối của , thì cô là vợ kiếp mà Tô Cẩm .
Thật căn bản quan tâm điều , bất kể cô là ai, kiếp cô đều là của , điều quan tâm là cô đến từ , cô … liệu rời bỏ …