Cố Sanh một đường lướt qua, đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ không có kết quả như lần trước, lại đột nhiên nhìn thấy một ID xa lạ: Sư, sư tỷ? Chị, chị "sống lại" đó ư?
Tay Cố Sanh dừng lại, nghiến răng một cái, hận không thể một phát tát cho kẻ kia bay màu.
Cô vặn vẹo cổ tay, vừa định trả lời, bỗng nhiên, trong phòng tối sầm lại.
Ngay sau đó, hành lang vang lên tiếng la hét, có người đang hỏi thăm: "Chuyện gì xảy ra vậy? Mất điện rồi?"
Đột nhiên, có người hét lên một tiếng: "Có người, có người nhảy lầu!"
Trong tiếng thét chói tai mang theo sự sợ hãi, mấy người ở gần vội vàng chạy tới, tất cả mọi người đều ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Người nhảy lầu không phải người trong khách sạn bên này, mà là từ một căn hộ dân cư đối diện nhảy ra. Đó là một người đàn ông trung niên, rơi trên mặt đất, hai mắt trợn trừng, m.á.u không ngừng chảy ra từ dưới thân.
Chuyện này còn chưa hết, sau khi người này nhảy lầu, ở một gia đình phía trên tòa nhà đối diện, dưới ánh đèn mờ ảo, loáng thoáng có thể nhìn ra hai người đang tranh cãi, xô đẩy nhau ra ban công. Người đàn ông lưng dựa vào lan can, người phụ nữ trong tay cầm dao. Một giây sau, lan can ban công lại đột nhiên gãy đứt, một nam một nữ cùng nhau thét lên rồi rơi xuống.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Cả hai rơi xuống ngay cạnh t.h.i t.h.ể người đàn ông lúc nãy, ôm chặt lấy nhau. Đặc biệt, ánh mắt của người đàn ông kia cũng trợn trừng, đồng tử co rút lại, dường như trước khi c.h.ế.t đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng.
Máu chảy xuôi về một chỗ, hội tụ thành một dòng suối nhỏ, chảy qua bãi cỏ xung quanh, rồi thấm vào đất bùn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-206.html.]
Liên tiếp nhìn thấy ba người c.h.ế.t trong trạng thái như vậy, trong khách sạn cuối cùng có người chịu không nổi, hét lên một tiếng, xoay người bắt đầu nôn khan.
Ngay lúc mọi người cho rằng đây chỉ là một tai nạn bất ngờ, chuẩn bị nhanh chóng báo cảnh sát, thì trên sân thượng đối diện, bỗng nhiên lại ẩn hiện một bóng trắng.
Một cô gái mặc váy ngủ màu trắng, tóc dài xõa vai, bị gió thổi tung bay hỗn loạn, khóe miệng tái nhợt, quầng thâm dưới mắt vô cùng rõ ràng.
Tay phải cô ta giơ điện thoại, cuồng loạn kêu khóc: "Anh ấy sao còn chưa tới?!"
Đối phương không biết nói gì, cô gái này lại đột nhiên ném điện thoại đi.
Người trong khách sạn gần như đã chạy hết sang nửa bên phòng này. Giờ phút này nhìn thấy cô gái, bọn họ đã cảm thấy không ổn, vội vàng khuyên can: "Cô gái, đừng nghĩ quẩn!"
"Đúng vậy đó! Không đáng đâu! Sống không phải tốt hơn sao?"
"Còn sống mới có cơ hội để anh ta hồi tâm chuyển ý chứ! Cô còn trẻ như vậy, đừng tìm đến cái chết!"
"Nghĩ đến cha mẹ của cô đi! Cô mà c.h.ế.t thì người đau lòng nhất không phải là tên cặn bã kia đâu!"
Mọi người hiển nhiên cũng nghe được câu nói đó, trong lòng lập tức đoán ra bảy tám phần. Vừa rồi lại chứng kiến hai vụ rơi lầu, vô cùng đáng sợ, giờ phút này không còn chút cảm giác vui đùa nào nữa.
Một số người bình thường hay hóng chuyện, nhìn thấy tình huống này cũng không có tâm tư trêu chọc, cùng nhau khuyên nhủ.