Hai đứa trẻ đang ngủ say, nước miếng chảy xuống, ướt cả vạt áo trước ngực. Một đứa trong đó không biết gặp ác mộng gì mà bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy.
Đứa còn lại cũng bị dọa cho tỉnh: "Sao thế, Bàn Đôn? Cậu làm tớ cũng tỉnh theo rồi."
"Gặp ác mộng." Cậu bé tên Bàn Đôn là một cậu nhóc củ cải lùn tịt, bĩu cái miệng nhỏ, vẻ mặt tủi thân: "Mơ thấy vị sư tỷ ngày đó sống lại đó! Còn trách chúng ta không nói với sư phụ, nói muốn gõ nát cái đầu chó của đệ!"
Đứa trẻ còn lại nửa điểm không sợ: "Sư phụ nói, người c.h.ế.t rồi thì không thể sống lại. Kẻ còn lưu lại hoặc là lòng có oán niệm, hoặc là có chấp niệm, trở thành quỷ. Vị tiểu tỷ tỷ kia rõ ràng là người sống sờ sờ, làm sao có thể là sư tỷ được chứ?"
"Thế nhưng, thật sự trông rất giống mà!"
Cậu bé kia trước đó cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng lời sư phụ nói nhất định sẽ không sai, cho nên cậu ấy đẩy đầu Bàn Đôn: "Chắc chắn không phải đâu. Oa! Ngủ đến giờ này rồi, nửa ngày không xem cái mạng lưới gì đó, lát nữa sư phụ mà hỏi tới là bị ăn đòn đấy!"
Hai đứa trẻ lập tức cảm thấy m.ô.n.g mình ẩn ẩn đau, vội vàng lại trước máy tính, kết quả vừa liếc mắt đã thấy tin tức được đẩy lên hàng đầu.
Nhìn ấn mây quen thuộc kia, cùng nửa tấm bùa đó, hai đứa hoàn toàn ngây người: "Cái, cái, cái này... Làm sao có thể?"
Cùng lúc đó.
Giờ cơm tối đã sắp qua, Cố Sanh xuống lầu ăn cơm, thuận tiện nhìn tin nhắn Tề Thịnh gửi trên điện thoại: "Cố đại sư, có nhớ anh không?"
Cô do dự, trả lời hay không trả lời, đây là một vấn đề.
Hồi lâu sau, cô vẫn gửi đi một dấu chấm.
Chắc chắn là do run tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-205.html.]
Ừm, chỉ là một dấu chấm thôi, không tính là trả lời. Cô tự nhủ.
Người đối diện nhìn thấy dấu chấm này, lại gần như có thể tưởng tượng ra tâm trạng của cô vào lúc này, khẳng định lại đang tự lừa dối mình trong lòng.
Tề Thịnh cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng không ép cô điều gì. Dù sao, trước khi nói ra ngày hôm qua, anh cũng đã xoắn xuýt, do dự, không chịu mở miệng.
Chỉ là từ hôm qua bắt đầu, anh mới phát hiện, trêu chọc cô gái mình thích, vậy mà lại là một việc thú vị đến thế.
Từ đó về sau, liền không thể dừng lại được nữa.
Chẳng qua vẫn phải từ từ.
Tâm trạng không tệ tắt điện thoại đi, Tề Thịnh bật máy tính lên, nhìn thấy một đề mục được đẩy lên dựa theo thói quen gần đây: "Một trăm câu thả thính sến súa". Anh ấn mở, cẩn thận đọc.
Cái đó, theo đuổi con gái, học tập rất quan trọng.
Lâm đạo trưởng ở lại canh máy tính. Đợi Cố Sanh ăn cơm xong đi lên, liền gặp ông một mặt hưng phấn: "Cố đại sư, Cố đại sư! Thành công rồi, xong rồi!"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Cố Sanh còn có chút ngơ ngác: "Cái gì..." Mở miệng ra, đột nhiên phản ứng lại: "Nhận được hồi âm của Huyền Môn rồi?"
"Đúng! Họ cho chúng ta một địa chỉ, cách Phong Đô không xa, chúng ta ngày mai là có thể qua đó rồi."
Cố Sanh gật đầu: "Vậy thì ngày mai xuất phát."
Lâm đạo trưởng đắc ý quay về thu dọn đồ đạc, rồi đi ngủ sớm.
Cố Sanh còn canh cánh trong lòng về tấm ảnh mình đăng trước đó, điểm vào xem thử, quả nhiên lại có không ít hồi âm, chẳng qua đại đa số đều là suy đoán xem đây rốt cuộc là thứ gì.