Cố Sanh mắt không chớp nhìn anh: "..."
Cố Sanh: "...!!!"
Gương mặt luôn luôn bình thản của Cố Sanh cuối cùng cũng nứt ra một kẽ hở. Vành tai cô không biết từ lúc nào đã lặng lẽ nhuộm một tầng đỏ ửng.
Ánh mắt Tề Thịnh lập tức chú ý tới điều đó, khóe miệng khẽ nhếch lên, có chút cong cong.
Tại sao ngay cả vành tai đỏ lên cũng đáng yêu như thế?
Ánh mắt cô đối diện với Tề Thịnh hai giây, rồi vội vàng khẽ dịch đi chỗ khác, giả vờ như đang nhìn nơi nào đó, trái tim dường như đập có chút nhanh.
Sống đến từng này tuổi, cũng không phải là Cố Sanh chưa từng được ai tỏ tình. Trước kia sau mỗi lần ra ngoài giúp người trừ quỷ, cũng có không ít kẻ bám theo dai dẳng, nhưng... những lúc đó, cô hoàn toàn không có cảm giác như bây giờ.
Nói thế nào nhỉ? Có chút kỳ lạ.
Cố Sanh đứng tại chỗ, khẽ mấp máy môi, hồi lâu sau mới mở miệng: "Tôi biết rồi, anh, anh còn có việc gì không?"
Lần đầu tiên trong đời, nói chuyện lắp bắp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-200.html.]
Cố Sanh vừa nói xong liền mím môi, tự trách mình không có tiền đồ, khẽ cắn đầu lưỡi để tự trừng phạt.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Tề Thịnh đương nhiên cũng chú ý tới sự khác thường của cô. Anh hơi sững sờ, một tay chống lên bức tường bên cạnh, hơi cúi người xuống, ghé lại gần, rồi dừng lại ở một khoảng cách an toàn khi phát hiện cô tỏ vẻ đề phòng. Sau đó, anh nhẹ nhàng cười nói: "Cố đại sư, không cho một câu trả lời sao?"
Cố Sanh cũng rất xoắn xuýt. Hay nói đúng hơn, trong lòng cô, tuy chưa từng trải qua yêu đương, nhưng đã nhìn thấy quá nhiều vụ việc chia tay. Lúc yêu nhau phần lớn là nhất thời xúc động mà đến với nhau, lúc chia tay lại đau khổ khôn cùng, nhảy lầu đ.â.m đầu xuống hồ không phải là số ít.
Huống chi, Tề Thịnh đối với cô có lẽ là đặc biệt, cũng là người hiếm hoi trong bao nhiêu năm qua có thể khiến cô có cảm giác. Nhưng, cũng chỉ có thế thôi.
Trong lòng cô rõ ràng, tình cảm như thế này của mình không được tính là yêu. Hơn nữa, lúc này cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, sao có thể lãng phí thời gian vào mấy chuyện nhi nữ tình trường này được?
Toàn bộ tâm tư của Cố Sanh đều đặt vào cuộc đấu tranh nội tâm, hoàn toàn không biết rằng, chút d.a.o động nhỏ nhoi trong lòng mình đã bị Tề Thịnh nhìn thấu hết.
Anh nhìn sắc hồng trên vành tai Cố Sanh từ từ rút đi, lông mày cô hơi nhíu lại, trong mắt lóe lên một tia xoắn xuýt, rồi chậm rãi khôi phục vẻ lạnh nhạt. Khuôn mặt nhỏ nhắn từ bình thản chuyển sang căng thẳng, cuối cùng lại từ từ giãn ra, một lần nữa trở về với sự bình tĩnh.
Tề Thịnh trong lòng có hơi thất vọng, biết rằng chuyện này hơn phân nửa là không thành rồi.
Chẳng qua anh lại lập tức vực dậy tinh thần. Dù sao thì ban đầu anh cũng không trông cậy việc Cố Sanh sẽ đồng ý ngay lập tức. Lần tỏ tình này, chỉ là để chọc thủng lớp giấy mỏng giữa hai người mà thôi.
Anh thích Cố Sanh, nhiều năm như vậy, chỉ thích một mình Cố Sanh. Cho nên tương ứng, anh cũng hy vọng đối phương có thể biết được thứ tình cảm này.
Tối thiểu, không đến mức như người ta nói, cuối cùng lại thành thứ tình bạn bỏ đi.