Ho xong, mới phát hiện xương bánh chè đau nhói đến tận tim gan. Hắn nhìn xuống, đột nhiên trừng lớn mắt, mình không biết từ lúc nào đã quỳ hai gối xuống đất, vị trí vừa vặn hướng về phía Tưởng Tuyên.
"Cậu... Tưởng Tuyên khốn kiếp! Cậu dám hại tôi!"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Phạm Kiều kịp phản ứng, lập tức cảm thấy mình vô cùng mất mặt, định đứng dậy, nhưng hai chân lại như khúc gỗ, không nghe sai khiến, cuối cùng chỉ có thể quay sang Tưởng Tuyên mà chửi ầm lên.
Tưởng Tuyên nhìn thấy vẻ mặt không chút ngạc nhiên của Cố Sanh, liền biết là cô ra tay, trong lòng càng đánh giá cao Cố Sanh thêm một bậc, miệng lại nói: "Quỳ nổi thì cứ quỳ, quỳ không nổi cũng không cần miễn cưỡng. Tự mình làm đại lễ như vậy rồi lại đổ lỗi cho tôi, Phạm Kiều, cậu thật là giỏi, mấy năm nay công phu mặt dày mày dạn tiến bộ không ít đâu."
Phạm Kiều quả thực muốn hộc máu. Tưởng Tuyên c.h.ế.t tiệt này, là đang dùng chính lời lẽ trước kia của hắn để châm chọc lại hắn!
Phạm Kiều bị Tưởng Tuyên chọc cho tức điên, đương nhiên mở miệng là chửi bới. Chỉ là ngay khoảnh khắc hắn quỳ xuống đất cúi đầu, Cố Sanh đã thấy rõ trên cổ hắn có treo một tấm bùa bài nhỏ màu đen.
Cô không hề biến sắc, nhanh như chớp giật lấy tấm bùa bài trên cổ hắn. Cùng lúc đó, cô ra hiệu bằng mắt, Tưởng Tuyên liền hiểu ý, tiếp tục đôi co với Phạm Kiều thêm vài câu. Chờ hai người cãi vã xong xuôi, Phạm Kiều mới bỗng nhiên cảm thấy đầu gối mình lỏng ra, thử một chút, hình như... có thể cử động được rồi.
Hôm nay hắn ở đây đã mất mặt không ít. Cộng thêm việc cãi nhau với Tưởng Tuyên trước đó cũng có thành phần cố ý thăm dò, thấy sắc mặt Tưởng Tuyên cũng không đặc biệt tệ, hắn liền càng thêm tin chắc đối phương không thể nào biết chuyện tiểu quỷ, phần lớn là đang lừa gạt mình.
Sau khi đứng dậy, hắn chợt cảm thấy không cần thiết phải ở lại thêm nữa, bèn vội vàng chuồn đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-nang-huyen-hoc/chuong-196.html.]
Gần như ngay lúc Phạm Kiều bước ra khỏi cửa phòng, sắc mặt Tưởng Tuyên liền trầm xuống. Anh nhìn theo hướng Phạm Kiều rời đi, trong lòng lần nữa gạch chéo tên đối phương.
Thật đúng là... hết thuốc chữa!
Ngay sau đó, khi thấy Cố Sanh đang cầm trong tay một tấm bài chữ nhỏ đen nhánh, nghĩ đến hành động vừa rồi của cô, Tưởng Tuyên cũng không khỏi xúc động.
"Cái này chẳng lẽ chính là... Hồn bài?"
Ngón tay Cố Sanh hơi cong, vuốt ve hai lần trên tấm bùa bài nhỏ màu đen.
Cảm giác lạnh buốt, có lẽ là do âm khí quá thịnh, toàn thân nó biến thành màu đen. Chất liệu không giống ngọc, cũng không giống gỗ, hẳn là đồ vật từ nước T. Phía trên còn điêu khắc một hàng chữ nhỏ, nhưng không phải chữ Hán, Cố Sanh xem không hiểu lắm.
Nghe Tưởng Tuyên hỏi, cô thu hồi suy nghĩ, gật gật đầu: "Không sai, chính là hồn bài."
Cố Sanh cầm hồn bài không bao lâu, Tưởng Tuyên vừa vặn gọt xong một quả táo, đang chuẩn bị đưa cho cô, thì bỗng nhiên cảm giác trong phòng lạnh đi.
Rõ ràng điều hòa đang ở hai mươi tám độ, vậy mà trong nháy mắt nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, không chỉ rét run, thậm chí còn có chút lạnh đến thấu xương.
Tay anh đang duỗi ra liền dừng lại. Anh thấy Cố Sanh mặt không đổi sắc, gặp anh nhìn qua, còn cười với anh một cái. Tấm bùa bài nhỏ trong tay cô bỗng nhiên tuột ra.