CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-01-01 18:40:04
Lượt xem: 27

Trong lòng Chu Lê lo sợ, lại nghĩ tới câu tam thúc nói hôm qua kia, hắn sẽ không thật sự muốn chung thân không cưới chứ: “Không thể nào……”

Thẩm Ngư nói: “Sao lại không? Nương còn lo lắng có phải hắn đi ra ngoài mấy năm nay, nhiễm mấy thứ độc hại của đại quan quý nhân nào rồi không.”

“Cái gì độc hại?”

Thẩm Ngư liếc mắt nhìn Chu Lê một cái: “Đoạn tụ a, hiện tại nương ta hoài nghi ca ta thích nam tử.”

Chu Lê cả kinh che miệng lại: “Này nhất định là hiểu lầm, tam thúc không có khả năng!” Tuyệt đối không có khả năng, nếu không hắn sẽ không hôn nàng, còn hôn đến nỗi làm nàng đau cả eo lưng……

Chu Lê thuận miệng hỏi: “Vậy tam thúc có nhà không?”

Thẩm Ngư lắc đầu: “Không, ca ta ngại trong nhà ồn ào, cầm sách đến sau núi rồi”

Trong viện Ngưu thị hô: “Ngư nương, đóng có cái cửa mà lâu như vậy a?”

Thẩm Ngư vội gân cổ lên nói: “Tới liền tới liền đây.” Tiếp theo nói lời từ biệt Chu Lê, khép cửa lớn lại.

Chu Lê bước chân chuyển hướng, chợt chạy tới sau núi. Nàng rất ít chạy gấp như vậy, lại là đường lên núi, không bao lâu liền thở hổn hển, trên người cũng ra chút mồ hôi.

Nàng một đường bò đến giữa sườn núi, mùa đông không có việc đồng áng, ven đường không có ai, chỉ nhìn thấy từng mảnh rừng cây khô, cỏ dại, hoặc là vườn rau vào đông hoang vu

Nàng thật sự có chút bò không nổi, liền dừng lại nghỉ ngơi, đôi tay chống ở trên đầu gối khom lưng thở hổn hển, đầu lại ngửa, ánh mắt băn khoăn nhìn khắp nơi, không buông tha bất luận cảnh nào trên núi

Khi ngoái đầu lại nhìn nơi nào đó, rốt cuộc thấy hình bóng quen thuộc kia, đang ngồi ở một chỗ trước rừng trúc. Vào đông cảnh núi tiêu điều, rừng trúc đại khái là một mảnh màu xanh còn sót lại, hắn mặc một thân áo choàng màu xanh biếc áo, đang ngồi trước rừng trúc, tay giơ một quyển sách, mắt nhìn thẳng, tựa hồ đang xem rất nghiêm túc.

Cuối cùng tìm được người rồi, Chu Lê thở phào một hơi, thở hổn hển đi đến chỗ hắn

Thẩm Việt nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Chu Lê từng bước một đi tới chỗ mình

Mặt mũi nàng bị gió núi đông lạnh đến đỏ bừng, trước mặt là sương mù do thở dốc tạo thành. Nàng nhìn qua có chút mệt, như là mới chạy vài dặm đường

Thẩm Việt theo bản năng liền muốn mở miệng kêu nàng, nhưng chợt nhớ tới chuyện khoanh đỏ trên gia phả, không khỏi nhíu nhíu mày, tiếp tục đọc sách.

Chu Lê đi đến trước mặt Thẩm Việt, tiếng nói chuyện còn bị hụt hơi: “Tam thúc.”

Thẩm Việt không để ý tới, thân mình hướng về sườn bên cạnh một chút, né tránh nàng.

Chu Lê còn tưởng hắn không nghe thấy, lại kêu: “Tam thúc?”

Thẩm Việt vẫn không để ý tới, mí mắt cũng chưa nâng lên một chút nào.

Chu Lê lúc này mới ý thức được, tám phần là tam thúc tức giận còn chưa hết. Hắn không để ý tới nàng, nàng cũng không giận, ngồi vào bên cạnh hắn, tính chậm rãi giải thích với hắn.

Ai ngờ, nàng vừa mới ngồi xuống, Thẩm Việt liền đứng lên, cầm sách liền muốn xuống núi.

“Tam thúc?” Chu Lê mới đầu cảm thấy ngoài ý muốn, đứng lên đuổi theo, mà khi nàng đuổi theo hắn, kêu vô số tiếng tam thúc, Thẩm Việt đều không để ý tới nàng, trong lòng nàng tức khắc nóng lên.

Bước chân dừng lại, nhìn Thẩm Việt đang bước nhanh, thanh âm mang theo một chút giận dữ:

“Thẩm Việt!”

Bóng dáng nam tử cứng lại.

Khí thế Chu Lê đã dùng hết trong một tiếng rống, trong lòng đột nhiên chột dạ, nàng cư nhiên kêu thẳng tên tam thúc?

Mặc kệ, căng da đầu chạy đến trước mặt hắn, ngửa đầu nói: “Sao ta càng kêu, thúc càng đi a?”

Thẩm Việt liếc mắt nhìn nàng một cái, thực mau thu hồi tầm mắt:

“Một mình chạy vào trong núi làm cái gì, thời tiết lạnh, đừng ở lại lâu.” Nói xong, liền muốn vòng qua nàng tiếp tục đi về phía trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-92.html.]

Chu Lê giang hai tay ra, ngăn hắn lại: “Ta là đặc biệt tới tìm thúc.”

Đáy mắt Thẩm Việt nhấc lên một trận gợn sóng, nhưng thực mau tiêu tan: “Tìm ta làm cái gì?”

“Tam thúc, có phải thúc giận ta không?”

Thẩm Việt không lên tiếng.

“Tam thúc, kỳ thật chuyện gia phả, không phải như thúc nghĩ đâu”

Thẩm Việt nhìn về phía nàng, chờ nàng nói tiếp. Chỉ là nếu không phải như hắn nghĩ, lại có thể là cái dạng gì đây? Khoanh đỏ trên gia phả, ngoại trừ thủ tiết, hắn nghĩ không ra bất luận một khả năng nào. Ngày ấy hắn đi nhà tộc trưởng hỏi thăm, vừa lúc tộc trưởng không ở nhà, liền hỏi Trương thẩm tức phụ của tộc trưởng. Đây đều là Trương thẩm nói cho hắn.

“Tam thúc, ta không có đi khoanh đỏ trên gia phả, đúng lúc ngược lại, nương cho ta thư thay con thả vợ, kỳ thật ta đã không còn ở trên gia phả Thẩm gia nữa.”

Một trận gió thổi qua, Thẩm Việt hoài nghi mình nghe nhầm rồi:

“Thư thả vợ?”

Chu Lê gật gật đầu: “Ừm.”

Thẩm Việt sửng sốt một chút. Thư thả vợ, ra khỏi gia phả, đây là ý nghĩa gì?

Ý nghĩa là từ nay về sau, A Lê tự do cưới gả. Trách không được, Vương Hứa đột nhiên tìm nàng thổ lộ cõi lòng. Trách không được……

“Thật sự?” Trong lòng Thẩm Việt nhấc lên một trận sóng to gió lớn.

Chu Lê quay người đi, nhìn về phía dãy núi nơi xa dãy: “Thật sự, cho nên hôm qua tam thúc nói câu kia, vẫn nên thu hồi đi, quá nặng.” Nàng nhận không nổi.

Gió thổi vang rừng trúc phía sau, phát ra tiếng sàn sạt, không gian yên tĩnh, Chu Lê lại không nghe được người bên cạnh đáp lời.

Nàng trộm liếc mắt một cái, phát hiện Thẩm Việt đang nhìn chằm chằm nàng, biểu tình trên mặt rất là nghiêm túc.

Nàng chợt thu hồi ánh mắt. Xem ra tam thúc còn đang tức giận…… Dù sao giải thích xong là được, còn tam thúc khi nào mới có thể nguôi giận, nàng chung quy không biết được.

“Nếu đã nói rõ ràng, vậy, ta đây xuống núi trước.” Chu Lê nói xong, rời đi liền.

Còn không đi ngoài hai bước, liền nghe phía sau truyền đến một tiếng cười nhẹ:

“Trách không được, còn có thể gọi thẳng tên của ta.”

Chu Lê dừng bước chân, chột dạ rụt rụt cổ, mới vừa rồi không phải tình thế cấp bách nàng mới kêu tên họ hắn sao? Loại chuyện này không cần quá so đo chứ?

Sợ Thẩm Việt lại sinh ra hiểu lầm khác, vẫn nên giải thích một chút.

Vì thế nàng bỗng chốc xoay người, ai ngờ, một đoạn áo lam lại không hề báo trước xâm nhập vào mi mắt.

Thẩm Việt không biết khi nào đã sớm đi đến gần nàng

Nàng sửng sốt một cái chớp mắt, theo bản năng ngẩng đầu, lại đối diện với ánh mắt sâu thẳm

“Nói như vậy, ta không bao giờ là tam thúc?” Thẩm Việt nói.

Chu Lê còn cho rằng hắn thật đang trách tội mình trực tiếp kêu tên hắn, vội cười nói: “Không không, thúc vĩnh viễn đều là tam thúc.”

Thẩm Việt nghe vậy, không khỏi nhíu mày, hơi hơi khom lưng, thân mình hạ xuống, một bóng đen đột nhiên phủ lên nàng:

“Vĩnh viễn?”

Nhìn mặt nam tử đột nhiên tới gần, Chu Lê lập tức khẩn trương

Loading...