CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-12-31 20:54:31
Lượt xem: 26
Mấy người lại nói qua lại vài câu, cuối cùng, hai vợ chồng Phùng Ngọc thấy chắc không thể mang hài tử đi được, hai người liếc nhau, ngầm quyết định
Đồng thị nói: “Thôi thôi, hôm nay thời giờ không còn sớm, lão gia, ngày khác chúng ta lại đến nói chuyện tiếp với Lý tẩu tử”
Chu Lê cùng Lý thị thấy người rốt cuộc cũng chịu đi, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là trước khi đi, Đồng thị nắm khăn trong tay, đầy mắt toàn là không nỡ nhìn Bảo Nhi, “Bảo Nhi, tới cho mợ ôm ngươi một cái.”
Bảo Nhi bất động, Đồng thị liền đi vào quầy, lập tức bế Bảo Nhi lên liền đi ra ngoài. Bảo Nhi giãy giụa, Chu Lê cùng Lý thị vội vàng đi kéo người, ai ngờ tất cả gã sai vặt cùng nha hoàn bọn họ mang đến đều xông tới, làm bọn họ té trên quầy hàng.
Bảo Nhi bắt đầu khóc gào, vợ chồng Phùng Ngọc ôm hài tử đi ra ngoài cửa tiệm
Chu Lê thấy thế, quýnh lên, dứt khoát từ dưới quầy chui đi ra ngoài, nhanh chân chạy đến trên đường, chặn được trước xe ngựa bọn họ
Đồng thị đang ôm Bảo Nhi tay đ.ấ.m chân đá khóc khóc nháo nháo muốn lên xe, bị cản lại như vậy, vội giao Bảo Nhi cho gã sai vặt một bên. Quay đầu lại trừng mắt nói với Chu Lê: “Nha đầu quê mùa nhà ngươi, còn không mau tránh ra!”
Chu Lê tự nhiên không làm: “Trừ phi ngươi buông hài tử ra!”
Đồng thị liền duỗi tay kéo Chu Lê, Chu Lê thấy bà ta người béo sức lực lớn, vội vàng kéo bánh xe ngựa không buông tay, tùy ý động tác bà ta như thế nào, Chu Lê vẫn không buông
Đồng thị nóng nảy: “Đây chính là xe ngựa phụ chính đại nhân Học Chính Viện, một thôn phụ quê mùa như ngươi cũng dám cản?”
Lời vừa nói ra, người chung quanh đi ngang qua đều nghe được, lời nói ra đối với bọn họ hết sức nhạy cảm, nháo nhào dừng bước xông tới.
Chu Lê không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Bảo Nhi là nghĩa tử của nương ta, có công văn nhận nuôi quan phủ làm cho, cho dù là tri huyện lão gia tới cũng không thể mang hài tử đi!”
Đồng thị cực kỳ tức giận: “Cái gì mà công văn nhận nuôi? Cút ngay cho ta! Không đi nữa bổn phu nhân sẽ đánh người!” Nói, túm ống tay áo giơ tay lên, ném một cái tát về hướng Chu Lê.
Chu Lê theo bản năng quay mặt đi, ai ngờ, bàn tay thế tới ào ào cũng không thấy rơi xuống. Chu Lê nhìn lại, thấy là Thẩm Việt đột nhiên xuất hiện, bắt lấy tay Đồng thị, vùng một cái, toàn bộ thân hình Đồng thị bị ném tới trên mặt đất.
Đồng thị tức điên, chật vật bò dậy từ trên mặt đất, chỉ vào Thẩm Việt nói: “Ngươi từ chỗ nào tới, còn dám lo chuyện bao đồng? Ngươi có biết lão gia nhà chúng ta là ai không?”
Thẩm Việt cũng không trả lời, đoạt Bảo Nhi trong lòng n.g.ự.c gã sai vặt, giao cho Chu Lê. Gã sai vặt vươn tay đoạt lại, Thẩm Việt trực tiếp một chân đá người ngã lăn trên mặt đất.
Phùng Ngọc nổi giận: “Người tới, lên hết cho ta!”
Mấy gã sai vặt nhào về phía Thẩm Việt, ai ngờ Thẩm Việt hai ba lần đã thu thập đám lâu la này nằm đầy trên đất.
Trong lòng Phùng Ngọc hoảng hốt, chỉ vào Thẩm Việt nói: “Ngươi rốt cuộc là người phương nào?”
Thẩm Việt hướng hắn chắp tay thi lễ, sắc mặt lạnh lẽo: “Bẩm Phụ Chính đại nhân, tại hạ Thẩm Việt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-90.html.]
Phùng Ngọc vừa nghe, tên này quen tai vậy, suy nghĩ một chút mới nhớ tới, Giải Nguyên lang lần này tựa hồ gọi là Thẩm Việt, cũng là người trấn trên này. Lại thấy cả người mặc một bộ trường sam, thật là khí độ của người đọc sách, nửa tin nửa ngờ nói:
“Ngươi là kim khoa thi hương, Giải Nguyên Thẩm Việt?”.
Thẩm Việt nói: “Đúng là thảo dân.”
Phùng Ngọc ngẩn ra một chút, biểu tình trên mặt biến hóa như làm ảo thuật, bỗng chốc cười trừ một cái: “Thì ra là tân khoa Giải Nguyên lang, thất kính thất kính.”
Đồng thị thấy lão gia nhà mình đột nhiên khách khí với tiểu tử kia, thò lại gần bất mãn nhỏ giọng nói thầm nói: “Ngươi làm gì vậy? Ngươi là quan, hắn là dân, ngươi sợ cái gì?”
Phùng Ngọc liếc mắt nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: “Ngươi biết cái gì.” Người trúng cử ngay cả huyện quan đều không cần quỳ, trúng cử liền có tư cách làm quan, huyện lệnh bọn họ cũng xuất thân là cử tử, huống chi đây vẫn là Giải Nguyên, chưa biết chừng ngày sau còn là quan lục phẩm thất phẩm nữa thì sao.
Hắn chỉ là quan cửu phẩm không đáng vào mắt, sao có thể đắc tội chính Giải Nguyên.
Phùng Ngọc nhìn Thẩm Việt một cái, lại nhìn Chu Lê tư sắc rất xuất chúng bên cạnh hắn, hỏi: “Không biết Thẩm Giải Nguyên cùng vị A Lê cô nương có quan hệ ra sao?”
Thẩm Việt nói: “Nàng gọi ta một tiếng tam thúc.”
Phùng Ngọc hơi kinh ngạc, cư nhiên chỉ là thân thích. Mặc dù vậy, hôm nay chỉ sợ cũng không mang Lý Bảo Nhi đi được, liền chắp tay thi lễ, mượn cớ còn có việc, kéo Đồng thị, kêu mấy gã sai vặt đang ngã lăn trên mặt đất, lên xe ngựa rời đi.
Chờ đoàn người kia đi xa, Lý thị nói lời cảm tạ Thẩm Việt, tiếp nhận Bảo Nhi, nói với Chu Lê: “Bảo Nhi bị kinh hách, ta mang đi vào trước, A Lê, con tiếp đón Việt Lang một chút”
Chu Lê nhìn Lý thị một cái, Lý thị đã ôm hài tử đi vào.
Chu Lê có chút khó xử, đã nhiều ngày giữa nàng cùng tam thúc quá mức xấu hổ, tiếp đón, phải tiếp đón như thế nào đây? Hai người lặng im đứng trong chốc lát, Chu Lê mới nhớ tới hai người bọn họ lúc này còn đứng trên đường, liền nói: “Tam thúc, muốn vào nhà ngồi không?”
Thẩm Việt lắc đầu: “A Lê, ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Chu Lê kinh ngạc, Thẩm Việt đã đi đến góc đường ít người qua lại, Chu Lê đành phải đi qua cùng
“Tam thúc muốn hỏi cái gì?” Chu Lê rũ đầu, không dám nhìn hắn, rất sợ hắn lại nghĩ tới vấn đề ở ngõ nhỏ ngày hôm qua
Thẩm Việt nhìn nữ tử trước mặt, trong mắt tức khắc nổi lên sóng gió cuồn cuộn, lại không giống người thong dong bình tĩnh lúc trước đối mặt cùng Phùng Ngọc. Khi hắn mở miệng, thanh âm cũng không giống nhẹ nhàng như ngày thường, còn mang theo một tia áp lực:
“Trong lúc ta đi tỉnh thành khảo thí, ngươi cùng Lý tẩu tử đi sửa đổi gia phả?”
Chu Lê bỗng chốc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt hắn, khi hai mắt kia nhìn về phía nàng, phảng phất như muốn xuyên thủng cả người nàng. Khác biệt rất lớn với hắn ngày thường, lúc này, đột nhiên hơi thở Thẩm Việt có thêm vài phần dồn dập. Vô cùng xa lạ, như đổi thành một người khác.
Tam thúc giống như đang tức giận
Trong lòng Chu Lê hoảng hốt, theo bản năng lui về phía sau này
Thẩm Việt tới gần một bước: “Sửa lại cái gì?”