CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-12-31 15:48:05
Lượt xem: 23
Thẩm Việt nhìn về phía đầu nhỏ của nàng chôn ở lòng bàn tay mình, có hơi thở ôn nhuận cách băng vải, phun đến trên da thịt bị thương, có chút đau, có chút ngứa.
“A Lê……”
Chu Lê đăng cắn xé giương mắt lên
“Trong phòng có cây kéo.”
Chu Lê thở một hơi: “Ta đi lấy.”
“Ở phòng kia, trên kệ sách.”
Chu Lê chạy tiến vào phòng hắn chỉ, tìm trên dưới kệ sách một vòng, rốt cuộc ở góc kệ sách nhìn thấy một cái ống trúc, trong ống trúc cắm một cây kéo sắt
Có lẽ do quá cuống quít, khi lấy cây kéo có chút qua loa, kết quả đánh ngã ống trúc xuống mặt đất, còn chạm rớt vài thứ liên quan
Chu Lê ngồi xổm người xuống nhặt, là một quyển sách cùng một cái hộp, hộp kia bị rơi làm mở nắp, lộ ra đồ vật bên trong. Là một cây trâm. Thân trâm bằng bạc, đầu trâm khắc một đóa hoa lê tinh mỹ, phía dưới rũ hai dây tua rua, trên tua rua gắn hai viên bạch ngọc lê lớn nhỏ bằng đầu ngón tay
Suy nghĩ bay trở lại một ngày nọ, nàng đến huyện thành mua đồ, trên đường gặp Thẩm Việt, Thẩm Việt nói, phải mua cho muội muội cây trâm.
Sao còn đặt ở nơi này, vẫn chưa đưa cho Trầm Ngư? Chu Lê nghĩ.
Bên cạnh còn có một quyển sách, bìa sách màu lam, cũng bị quăng ngã trên mặt đất. Nàng đặt cây trâm vào trong hộp đóng nắp lại, lại đi nhặt quyển sách kia
Mở trang sách ra trên đó là hai bức họa, giống như họa một cái rìu, bị rào tre vây quanh
Ngay sau đó từ trên kệ sách lại bay xuống dưới một chiếc khăn, vừa lúc bay tới đỉnh đầu Chu Lê. Nàng kinh ngạc, bắt được trước mắt, nhìn kỹ mới thấy rõ màu sắc khăn, đương lúc cảm thấy có chút quen mắt, một cái bóng tối đột nhiên bao phủ lên nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía người tới, vội giải thích: “Ta lấy cây kéo không cẩn thận chạm ngã mấy thứ này.” Nói xong, khép sách lại, đặt lên kệ sách cùng hộp trang sức. Khăn còn ở trong tay, đang nghĩ xếp ngay ngắn một chút rồi đặt lên, lại bị Thẩm Việt cầm qua
“Ngươi nhìn thấy gì?” Thẩm Việt bất động thanh sắc thu chiếc khăn kia vào vạt áo.
Chu Lê mờ mịt lắc đầu.
Thẩm Việt thấy ánh mắt nàng vô tội, lập tức yên tâm.
Trang thứ nhất quyển sách kia, chính là tên nàng. Mà khăn kia…… tự nhiên cũng là của nàng. Khoảng thời gian trước hắn
vẫn luôn mang theo bên người, sau lại cảm thấy mình quá mức biến thái, liền đặt ở nơi này, cùng cây trâm và sách của nàng, đặt bên cạnh nhau.
“Khăn này là của muội muội ta.” Hắn cảm thấy hắn nên giải thích một chút.
Chu Lê “Ừhm” một tiếng, vừa rồi nàng còn đang hoài nghi đồ của cô nương gia nào, thậm chí còn nghĩ, có phải Thẩm Việt có người trong lòng hay không. Nghe hắn giải thích như vậy, trong lòng giống như rơi xuống một mảnh lông chim, có một loại cảm giác dị dạng, nhưng cực kỳ nhẹ, không thể nào phát hiện.
Hai người trở lại trong viện, Chu Lê dùng kéo cắt băng vải, gỡ xuống từng vòng từng vòng. Từ từ, một đôi tay bị phỏng đến mức tràn đầy vết thương lộ ra ngoài, có nơi bị chảy máu, có nơi nổi lên bọt nước, bày ra một loại đau đớn không thể tả
Nàng tin tưởng, hắn chưa từng bôi thuốc cho chúng
Cũng đã bị thương thành như vậy, tam thúc cư nhiên không đi xem đại phu một chút nào sao?
Nàng dùng bông dính nước thuốc, thật cẩn thận chà lau miệng vết thương. Nàng rũ hai mắt, lông mi dày chiếu xuống trên gương mặt trắng nõn, thành một hình cánh bướm, khi trong viện có gió thổi qua, gột rửa hơi thở trên người nàng, như rượu mạnh, mê say lòng người
“Hít ——” Thẩm Việt xuất thần nhìn nàng, đã quên bẵng đau đớn, hít nhẹ ra tiếng.
Chu Lê dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, một đôi mắt hạnh tràn đầy lo lắng: “Ta làm đau thúc?”
Thẩm Việt tự biết thất thố, vội cong cong khóe miệng, lắc đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-66.html.]
“Không đau.”
Nhưng Chu Lê lại đau.
Nàng tiếp tục cúi đầu bôi thuốc
Ráng chiều hoàng hôn màu ánh vàng rực rỡ, có chút chói mắt, Thẩm Việt đối diện hoàng hôn, nhưng hắn luyến tiếc dời tầm mắt, cố mở to mắt, nhìn người trước mặt
Giờ phút này, hắn lại sinh ra một loại ý tưởng càng quái dị, hắn thậm chí hy vọng vết thương của mình càng nặng hơn một chút.
Bỗng nhiên, lòng bàn tay bị nhỏ lên một giọt nước, nhập vào miệng vết thương, đau đến xuyên tim.
Hắn lại lần nữa hừ ra tiếng.
Chu Lê mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, vội quay đầu đi chỗ khác, nâng tay áo lau khóe mắt.
Thẩm Việt ngây ngẩn cả người: “A, A Lê, ngươi khóc?”
“Không.”
Nàng cố gắng trấn định, hít hít cái mũi, tiếp tục vùi đầu bôi thuốc.
Nhưng cái mũi hồng hồng, sớm đã bán đứng nàng sạch sẽ.
Trong lòng Thẩm Việt giống như bị mèo con cào một chút, hận không thể ép nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, cẩn thận xác nhận một phen.
Nhưng tưởng tượng đến thân phận của mình, cùng đôi tay xấu xí, tức khắc đánh mất ý niệm này
“Tam thúc, mấy ngày nay tay thúc bị thương, nếu không mỗi ngày ta đưa cơm lại đây cho thúc đi.”
“Không cần.”
Thẩm Việt không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
Chu Lê ngước mắt, một đôi mắt mang theo phớt hồng, cùng hơi nước m.ô.n.g lung.
Thẩm Việt bị nhìn chằm chằm đến mềm lòng, sợ nàng nghĩ nhiều, vội giải thích: “Thật sự không cần, một mình ta ăn ở bên ngoài là được.”
“Nhưng tay thúc……” Dùng đũa như thế nào?
“Thúc lo lắng ta thường xuyên lại đây, có người sẽ nhìn thấy đúng không? Chúng ta làm việc thẳng thắng, ta không sợ.”
Nhưng ta sợ……
Thẩm Việt chưa nói ra miệng. Ý A Lê cứ đơn thuần như vậy, nàng thật xem mình như trưởng bối, mới có thể không sợ lời đàm tiếu, còn nói muốn mỗi ngày đều lại đây
A Lê chờ mong nhìn hắn, một đôi mắt ngập nước tràn đầy ảnh ngược của hắn. Hắn đột nhiên trở nên tham lam:
“Vậy được rồi.”
Bôi thuốc, một lần nữa quấn lên băng vải, Chu Lê đứng dậy chuẩn bị cáo từ, cúi đầu, thoáng nhìn vạt áo Thẩm Việt lộ ra một góc vải dệt màu vàng nhạt, mặt trên còn thêu hoa lê
Trách không được mới vừa rồi cứ cảm thấy khăn này quen mắt.
Nàng đỏ hồng mặt: “Tam thúc, chiếc khăn này…… Hình như là của ta.”