CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 62

Cập nhật lúc: 2024-12-31 15:40:22
Lượt xem: 33

Một trận hương thơm ngọt ngào thấm lòng người, làm trong lòng Vương Hứa ngứa ngáy khó chịu, hắn đột nhiên có thật nhiều lời nói muốn nói với A Lê

“A Lê, ta……”

Chu Lê mẫn cảm đánh gãy: “Vương đại ca, lúc này mưa cũng nhỏ rồi, huynh vẫn nên sớm về nhà đi thôi.”

Vương Hứa hiển nhiên có chút khẩn trương, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào: “Mưa nhỏ chờ lát nữa sẽ có khách tới, ta ở lại hỗ trợ.”

Chu Lê nhìn về phía hắn, thấy bộ dáng hắn do dự, gương mặt đều ửng đỏ, trong lúc nhất thời thật không muốn nhẫn tâm cự tuyệt. Nhưng không cự tuyệt, nàng lại sợ Vương Hứa hiểu lầm càng sâu.

Có lẽ là hai người trầm mặc đã lâu, Vương Hứa tùy ý tìm đề tài nói: “A Lê, hôm nay sao không cài trâm hoa lê?”

Chu Lê đang lo không biết nên mở miệng như thế nào, thấy hắn hỏi như vậy, vội nói: “Cây trâm kia ta cất rồi, Vương đại ca, ta là một quả phụ, tương lai cũng không tính tái giá, không cần suốt ngày đeo trâm vàng trâm bạc.”

Vương Hứa vừa nghe, bỗng nhiên nhìn về phía nàng, trong mắt đều là kinh ngạc: “Muội còn trẻ như vậy, thật sự không tính tái giá sao?”

Chu Lê cầm chổi lông gà đi đến cạnh cửa, phủi bụi trên cửa, đưa lưng về phía hắn gật đầu: “Ừh”

“A Lê, ta…… kỳ thật ta……”

Chu Lê đang muốn lên tiếng đánh gãy, liền thấy một người cầm ô từ trong mưa chạy tới: “Bà chủ, hôm nay có bán không?”

Chu Lê nhân cơ hội dời lực chú ý đi tiếp đón khách nhân. Vương Hứa bị làm lơ như vậy, đành phải ẩn giấu hết thảy tâm tư định nói trở về

Thẩm Việt về nhà cầm sách, vốn dĩ không muốn lại đi trên phố này, nhưng cuối cùng không thể khống chế được chân mình. Khi đi ngang qua, hắn xuyên qua màn mưa nhìn vào trong cửa hàng đậu hoa, trong tiệm lúc này đã ngồi hai ba khách nhân, Chu Lê đang vội vàng mang chén rót trà cho bọn họ, đảo quanh một vòng, không thấy Vương Hứa.

Nắm tay nắm chặt suốt một đường cuối cùng buông lỏng

Chờ khi đến thư viện dạy học, khi lật sách vô tình thoáng nhìn vào lòng bàn tay, lại là một loạt vết m.á.u thấm do bị bấm. Lúc này hắn mới cảm giác được một tia đau đớn, nhăn nhăn mày.

Bọn nhỏ thấy Thẩm phu tử xuất thần nhìn tay mình, đều nhao nhao chống cằm tò mò nhìn hắn. Có hài tử ngày thường tương đối nghịch ngợm, khẽ nói nhỏ với bạn cùng bàn: “Ta đoán Thẩm phu tử nhất định đang suy nghĩ đến tức phụ đấy.”

Dẫn tới mấy hài tử chung quanh đều che miệng cười ra tiếng.

Thẩm Việt tất nhiên nghe được lời nói kia, nhấp môi liếc mắt một vòng. Đám hài tử kia lập tức im miệng

Nói đến cũng khéo, mưa này rơi suốt ba bốn ngày, cuối cùng Chu Lê không có thể đi lên núi hái nấm dại.

“A Lê, ngày kia đã phải thi đấu, chúng ta không có nấm dại, làm món canh khác được không?”

Mẹ chồng nàng dâu hai người ngồi dưới mái hiên trong viện lựa đậu, Lý thị ngẩng đầu nhìn nhìn màn mưa trong viện, lo lắng hỏi.

Chu Lê mang thùng chứa hạt đậu ra, vò vò hai lần, đảo đậu nành bên dưới lên trên mặt, tiếp tục nhặt đậu, nhặt những hạt đậu mốc ra ngoài

“Gần đây đều mưa, cũng không có khả năng đi lên núi,” nàng than một tiếng, “Có lẽ đây là ý trời rồi, ngày kia con không đi tham gia. Mỗi năm thi đấu trù nghệ, đề mục đều là tùy cơ rút ra, mỗi người tham gia thi đấu, đều cần phải nấu món ăn trong đề thi của mình, nếu không sẽ trực tiếp 0 điểm.”

Lý thị tiếc hận nói: “Không đi a, vậy thật đáng tiếc. Có thể nghĩ được biện pháp gì không a?”

Chu Lê cười cười: “Trừ phi Sơn Thần ban cho con một sọt nấm dại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-62.html.]

Lý thị nói: “Sơn Thần lão nhân gia bận rộn lắm, đâu ra thời gian quản chuyện mấy cây nấm dại này của con.”

Nói xong, mẹ chồng nàng dâu hai người đồng thời cười ra tiếng.

Tiếng cười hai người lẫn trong tiếng mưa rơi tí tách tí tách, lướt qua mặt tường phía Bắc, bay tới trong viện bên kia

Nam tử tay cầm một cây dù giấy, đứng ở dưới chân tường, không biết đã đứng như vậy bao lâu.

Hắn thật vất vả giúp nàng báo danh, cuối cùng lại không thể tham gia sao?

Tay Thẩm Việt vô tình niết cán dù thật chặt.

Một ngày này, hắn đi lên đường mua cái áo tơi, lại mua cái sọt, trở về Thẩm gia thôn một chuyến, lại không lộ diện trước mặt người nhà, dầm mưa đi thẳng vào sau núi.

Một lần đi vào, liền đi từ buổi sáng tới buổi chiều.

Chờ khi hắn khập khiễng chật vật cõng nấm xuống núi, mưa cư nhiên ngừng hẳn. Không chỉ ngừng mưa, mà khi hắn đứng ở chân núi ngẩng đầu nhìn phía nơi xa, còn thấy trời xanh không mây, một cái cầu vồng bắt ngang trên cao, hết sức đẹp.

Thẩm Việt nhìn cầu vồng kia thở dài một tiếng, chống cây gậy trúc đi đến thị trấn

Sau khi hái xong nấm trở về, làm sao để đưa qua lại làm khó Thẩm Việt. Chẳng lẽ phải nói với người ta, vì mình nghe ở dưới chân tường biết người ta bởi vì không có nấm, không thể tham gia thi đấu, cho nên mạo hiểm mưa to đi lên núi hái một sọt trở về, trên đường còn té ngã một cái?

Chuyện này nghe đi nghe lại cũng có phần ngốc a, không chỉ ngốc, còn vô cùng khiến người ta hiểu lầm, mà không chỉ khiến người ta hiểu lầm, còn có chút thiếu đạo đức.

Nghe dưới chân tường, đây là việc quân tử làm sao?

Hắn bồi hồi hồi lâu, cho đến lúc trời tối cũng chưa có lấy một chủ ý. Đơn giản đành đi ngủ

Nhưng lúc nửa đêm, hắn mơ thấy Chu Lê không đi thi đấu, hắn khuyên can mãi, còn đưa nấm mình nhặt được cho nàng, Chu Lê vẫn không đi, không chỉ đơn thuần không đi, còn ném hết nấm vào mương thối, hắn quýnh lên, ra một thân mồ hôi, đột nhiên tỉnh táo lại.

Hắn xoay người xuống giường, sờ soạng cây gậy trúc, chống đi đến trong viện, nhìn nhìn sọt nấm dưới tàng cây cam kia, vẫn còn

Kinh hoảng trong mộng mới có thể giảm bớt.

Hắn ngồi vào bàn đá, đột nhiên cười tự giễu. Thì ra Thẩm Việt hắn còn ấu trĩ như thế, thiếu chút nữa nghĩ cảnh trong mơ là thật sự.

Bất quá, sọt nấm này để ở chỗ hắn cũng không phải chuyện đúng, xác thực nên đưa cho nàng. Mặc dù hiện giờ đã hết mưa, nhưng ngày mai đường núi vẫn trơn trợt như cũ, nàng đi lên vẫn không an toàn.

Bỗng nhiên nhớ tới ban ngày khi nghe Chu Lê trò chuyện cùng Lý thị, nàng nói: Trừ phi Sơn Thần ban cho con một sọt nấm dại.

Trong đầu linh quang chợt lóe, hắn nghĩ trước đó đã tùy ý ném bó củi kia cho nàng

Không bằng, lại làm Sơn Thần một phen

Hắn nhắc sọt lên, khập khiễng đi đến chân tường phía Nam, sau đó dùng lực, đặt sọt nấm lên đầu tường

Đêm tối, vô số cái nấm nhỏ như mưa đá bay thẳng vào hậu viện nhà Chu Lê

Sọt không thể ném qua, thanh âm quá lớn, vạn nhất đánh thức Chu Lê

Chỉ là, Chu Lê ngủ không được đang ngồi phát ngốc trong viện nhà mình, chợt thấy từ bên kia tường phía Bắc bay tới vô số vật thể, ngẩn người ra.

Thứ gì vậy?

Nàng chạy tới nhặt lên một cái nhìn xem —— nấm?

Nàng cầm nấm lui về phía sau hai bước, nhìn bên kia tường phía Bắc, lúc này đang có gió đêm thổi tới, ngọn cây cam trong viện bên cạnh đang theo gió phiêu diêu, phát ra âm thanh sàn sạt nhẹ nhàng

Loading...