CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 53

Cập nhật lúc: 2024-12-31 10:53:40
Lượt xem: 28

Thẩm Việt về đến nhà, tìm ra bút lông sói cỡ lớn ngày thường rất ít dùng, thử viết một bản, không hài lòng, vò thành một khối lớn ném đi, lại viết một bản, vẫn không hài lòng, lại ném đi viết lại một lần nữa

Cũng không biết đột nhiên từ nơi nào toát ra tâm hiếu thắng, hắn muốn viết ra chữ tốt nhất, mặc cho ai nhìn đều thích chữ hắn viết.

Lại nói, không có lý do gì không thích, chữ và tranh của hắn ở tỉnh thành đã có thanh danh bên ngoài, có phú thương thậm chí không tiếc số tiền lớn cầu lấy.

Đối với những tác phẩm dùng để kiếm hai ba đồng bạc sống tạm, hắn đều tùy tính mà làm, chỉ là hiện tại năm chữ “Tiệm đậu hoa A Lê” này, ước chừng hao phí của hắn hai ba canh giờ đi viết.

Thật vất vả mới viết vừa lòng, rồi lại khó khăn không biết đưa qua như thế nào

Đúng vậy, người ta cũng đã tốn bạc tìm người viết giùm, chẳng lẽ hắn lại trực tiếp tìm tới cửa nói với A Lê, người nọ viết không được tốt, tam thúc viết cho ngươi một tấm khác càng tốt hơn?

Làm ra vẻ!

Hiện tại hắn hối hận không thôi, làm thì làm từ sớm đi, một hai phải chờ đến lúc nhìn thấy nàng nhờ người viết ở trên đường cái, mới nhớ tới chuyện đã từng đáp ứng nàng.

Nhưng việc đã đến nước này, hắn dù thế nào cũng làm không ra chuyện giáp mặt đưa chữ cho A Lê, cũng không nghĩ lại làm phiền Vương Hứa. Vì thế, sau một lúc bất an đi dạo quanh trong sân, cuối cùng đem chữ vào phòng, xếp ngay ngắn đặt lên trên kệ sách.

Để kế bên một quyển sách chữ kết hợp hình cùng một hộp trang sức nhỏ. Sách là hắn vẽ trước đó, hộp trang sức cũng là cây trâm hoa lê trước đó hắn mua

Hắn quét mắt nhìn hộp kia, thở dài một tiếng, không hề nhìn bọn nó nữa, đi ra khỏi phòng.

Chạng vạng ngày thứ hai, Thẩm Việt hạ học trở về, trước đây hắn đều sẽ cố ý đi đường vòng trở về nhà, tránh đi cửa hàng của Chu Lê, hôm nay, khi hắn đi đến ngã rẽ trên phố, bước chân chuyển hướng, lại không phải đi trên đường về nhà thường ngày

Khi đi ngang qua cửa hàng Chu Lê, hắn trộm liếc mắt nhìn trên cửa tiệm một cái, quả nhiên thấy bên cạnh cửa trước kia trống trơn, bây giờ đã dán một bảng chữ to.

Hắn thu hồi tầm mắt, trong lòng nói thầm một câu: Chữ này không được.

Chờ đến lúc đêm khuya tĩnh lặng, Thẩm Việt đang ngủ bỗng bò dậy từ trên giường, mặc xong y phục, đốt đèn dầu đi đến kệ sách kia lấy bảng chữ hắn đã viết, lại lấy thêm một hộp hồ nhão, ra cửa.

Đúng thời gian hắn dự tính, trên đường trống vắng không người, chỉ còn lại tiếng côn trùng mùa hè ồn ào

Thẩm Việt đã đi đánh giá cánh cửa tiệm vào buổi sáng, đặt đèn lồng mang từ trong nhà đến ở một bên, mở lớn bảng chữ kia, lại trét hồ ở mặt trái bảng chữ, ngay sau đó thả người nhảy lên, tay trái vịn lên đố cửa, tay phải giơ giấy Tuyên Thành lên, trực tiếp dán lên trên bảng hiệu hiện có

Bởi vì cả người hắn treo ở giữa không trung, tấm giấy kia lại tương đối dài, hắn chỉ có thể gian nan hoạt động tay trái điều chỉnh vị trí, lại dùng tay phải điều chỉnh tấm bảng hiệu từng chút một

Quá trình này có chút dài, thường thường sẽ đụng tới đố cửa lỏng lẻo trên cạnh cửa, phát ra tiếng vang loảng xoảng

Nhưng cũng may âm thanh không lớn, Thẩm Việt cảm thấy hẳn sẽ không có người nghe thấy

Nhưng khi hắn đang thật vất vả dịch từ đầu cạnh cửa này đến đầu cạnh cửa kia, chỉnh lý giấy bảng hiệu thật ngay ngắn, chuẩn bị khắc phục bệnh sợ độ cao nhảy xuống, cửa dưới thân kẽo kẹt một tiếng mở ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-53.html.]

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thẩm Việt lộn một cái nhảy ngược ra sau, nhắc hai chân lên dựa vào trên cạnh cửa, cả người nghiêng thành thế chuồn chuồn thăm dò đại địa

May mắn hắn vì cường thân kiện thể mà học võ, lúc này dùng tới đúng lúc thích hợp

Chỉ là độ cao này thực sự quá dọa người, loại sợ hãi bẩm sinh này làm hắn không ngừng run rẩy

Trong cửa có người đi ra, không ngoài hắn sở liệu, đúng là A Lê.

A Lê một tay cầm đèn lồng, một tay cầm gậy gỗ, đứng ở cửa nhìn chung quanh, khắp nơi không có một bóng người, đối diện đường bỗng nhiên vụt ra một con mèo, đụng tới một bên cửa gỗ của cửa hàng, phát ra tiếng loảng xoảng

Thì ra chỉ là con mèo hoang, Chu Lê ngầm thở phào một hơi. Vừa rồi nàng chỉ mới nhìn qua kẹt cửa một chút, cái gì cũng chưa nhìn thấy, cho nên mới bạo gan mở cửa ra

Nếu chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, Chu Lê liền đi trở về trong tiệm khép cửa lại.

Một giọt mồ hôi từ trên cao rơi xuống, ngay khoảnh khắc Chu Lê đóng cửa lại, Thẩm Việt rốt cuộc đã không kiên trì tiếp được nữa, từ trên cạnh cửa ngã xuống dưới.

Cũng bất chấp trên người đau, vội không ngừng bò dậy liền chạy.

Lúc này, cửa mới vừa đóng lại mở ra lần nữa

Nữ tử giơ đèn lồng đứng trong cửa, ánh mắt kỳ quái nhìn bóng dáng đang chạy hốt hoảng

Tam thúc đang chạy cái gì?

Chu Lê càng nghĩ càng cảm thấy tò mò, dứt khoát đặt đèn lồng xuống đất, đóng cửa lại lặng lẽ đuổi theo.

Thẩm Việt chạy không bao lâu liền phát hiện phía sau có người đang đuổi theo hắn, hắn lập tức vọt vào ngõ nhỏ đen nhánh bên cạnh, toan né tránh Chu Lê.

Chu Lê thấy Thẩm Việt vào ngõ nhỏ, cũng theo bản năng đuổi theo vào. Chỉ là đi vào rồi mới phát hiện, chỗ đường tắt này vừa hẹp vừa tối. Trong lòng nàng đột nhiên có chút hốt hoảng, dần dần thả chậm bước chân.

Nàng đang định gọi tam thúc, lại không biết từ chỗ nào vang lên một trận tiếng chó sủa vang dội, sợ tới mức nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, dưới chân loạng choạng, đá trúng vào cái gì, thân mình lảo đảo một cái ngã về phía trước

Chỉ là sau khi ngã xuống đất, lại không truyền đến cảm giác ngã đau, dưới thân ấm ấm, mềm mại, tựa như té ngã trên bông. Chu Lê duỗi tay sờ sờ, “Bông” thật ấm áp mà lại co dãn như…… Da thịt!

“Tam……” Giọng nói mới ra khỏi miệng, đường tắt bỗng nhiên sáng ngời —— là nhà bên cạnh đốt đèn lồng, ánh đèn soi thấu từ vách cửa sổ từ đầu hẻm đến ngõ nhỏ, Chu Lê thấy rõ vật nàng đang đè lên

Không phải Thẩm Việt thì là ai?

“Tam……”

Một bàn tay phủ lên cánh môi mềm mại khẽ nhếch, ấn lời nàng định nói trở về toàn bộ. Nàng ngơ ngẩn, kỳ quái nhìn chằm chằm Thẩm Việt.

Loading...