CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 173
Cập nhật lúc: 2025-01-02 10:38:06
Lượt xem: 40
Thẩm Việt cũng cảm thấy kỳ quái, vị phu nhân này bất quá chỉ mới quen biết nàng, sao cần tìm hắn xác nhận cái gì. Nhưng khi nhìn thấy nét chữ trên phong thư kia, không khỏi ngẩn người.
"Này......"
Chu Lê thò lại gần nhìn, không khỏi nói: "Việt Lang, ta coi chữ này, thật ra có chút giống chữ viết của chàng."
Đâu chỉ là giống...... Thẩm Việt nhíu mày lại, vội mở phong thư sớm đã bị người xé, lấy giấy viết thư bên trong ra, từ đầu tới đuôi nhìn một lần.
Chu Lê cũng nhìn theo một lần, không khỏi kinh hô: "Thư này sao giống chàng viết cho ta vậy?"
Thẩm Việt hỏi Chu thị: "Không biết sao phu nhân có được thư tại hạ viết cho chuyến kinh lúc trước?"
Đây bất quá cũng chỉ là một câu hỏi, nhưng Chu thị nghe xong lại thiếu chút nữa kích động từ trên ghế đứng lên: "Nói như vậy, phong thư này thật sự là do đích thân Thẩm đại nhân viết, mà phu nhân được nhắc tới trong thư, chính là A Lê cô nương?"
Thẩm Việt gật đầu: "Thư này thật do ta viết khi vào kinh đi thi lúc trước, viết cho phu nhân nhà ta, chỉ là thư gửi đi, nhưng phu nhân nhà ta vẫn luôn không nhận được, không biết vì sao lại rơi vào tay phu nhân?"
Chu thị muốn nói chuyện, lại nhịn không được khóc lên, Trương thẩm thấy bà khóc không thành tiếng, vội nói thay: "Là như thế này, Thẩm đại nhân, Thẩm phu nhân, nhà của chúng ta buôn bán vải vóc, cũng ngẫu nhiên cho bên ngoài mượn chút bạc, hôm kia có một nhà họ Phùng, nói là Học chính đại nhân cùng phu nhân Đồng thị ở Cam Thủy trấn, tìm tới phủ chúng ta, nói là buôn bán nhà bọn họ cần vốn quay vòng, nên tìm chúng ta mượn chút bạc."
"Biết thiếu gia nhà chúng ta ngày thường đam mê thu thập một ít bảng chữ mẫu của danh gia, liền cầm hai phong thư tới cho thiếu gia nhà chúng ta, nói là năm trước Trạng Nguyên lão gia tự tay viết thư nhà, Trạng Nguyên lão gia là danh gia thư pháp của vùng phương nam từ trước đây, một chữ khó cầu."
"Thiếu gia nhà chúng ta nghĩ a, Trạng Nguyên lão gia năm trước, hiện giờ không phải là tri phủ lão gia của phủ thành chúng ta sao? Lập tức liền hỏi Học chính đại nhân họ Phùng kia, sao lại có được thư nhà của Trạng Nguyên lão gia? Hắn liền nói hắn là thân thích của Thẩm đại nhân. Chúng ta cũng không nghi ngờ gì hắn."
Chu Lê cùng Thẩm Việt liếc nhau, lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhất định là do cậu của Bảo Nhi làm. Đến tận đây, Thẩm Việt mới biết được, vì sao lúc trước thư mình viết không được gửi đến tay tức phụ.
Thẩm Việt nhìn Chu thị nói: "Nói vậy, phu nhân hôm nay đến đây, cũng không phải chỉ vì thư chứ?"
Chu thị lắc đầu: "Ta......"
Trương thẩm thấy bà vẫn nói không ra nguyên nhân, liền lại nói giúp bà.
"Thẩm phu nhân, ngài còn nhớ lúc trước ta có nói, phu nhân nhà chúng ta thời trẻ có bị thất lạc một nữ nhi không?"
Chu Lê gật đầu.
"Là thế này, phu nhân Đồng thị của Học chính đại nhân kia, là người mồm mép mau lẹ, khi đưa phong thư này tới, liền kể với chúng ta thân thế của ngài, phu nhân chúng ta nghe xong, liền có một vài phỏng đoán."
Chu Lê chợt hiểu được, Chu thị phỏng đoán cái gì, kinh ngạc nhìn về phía bà. Chu thị cũng đang hai mắt rưng rưng nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Chu thị quá mức nóng rực, Chu Lê vội thu hồi tầm mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-173.html.]
Sao có thể? Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Vì thế nàng nói: "Sao có thể được? Ta vốn có cha mẹ, chỉ là khi còn trong tã lót, gia đình bần hàn, liền đem ta cho phụ mẫu Chu gia thôn nuôi, lúc sau ta mới tái giá đến Thẩm gia thôn."
Trương thẩm nói: "Bất quá chúng ta cũng chỉ là suy đoán thôi, mấy năm nay, phàm là chúng ta nghe nói có nữ tử cùng tuổi cô nương thất lạc của nhà chúng ta, năm xưa có bị mang đi, đều sẽ sinh ra phỏng đoán như vậy, nhưng sau mỗi một lần tra xét kỹ, đều thất vọng chấm dứt, nhưng lần này không giống."
Chu Lê: "Chỗ nào không giống?"
"Thẩm đại nhân, Thẩm phu nhân, các ngươi cũng đừng trách nhà chúng ta tự nhìn thư các ngươi, thư kia khi đưa tới tay chúng ta đã bị xé rồi."
Thẩm Việt lắc lắc tay: "Không sao, cũng không viết cái gì quan trọng. Ngươi nói tiếp đi, đến tột cùng không giống nhau chỗ nào." Tuy thường ngày A Lê không đề cập đến thân thế nàng, nhưng hắn biết, nàng đối với cha mẹ ruột của mình, ít nhiều cũng có tình cảm không thể nói rõ.
Trương thẩm nói: "Thẩm đại nhân ngài có từng viết trong thư nhà, đầu vai phu nhân nhà ngài có một vết bớt chu sa hình quả lê?"
Thẩm Việt gật đầu, đích xác có ghi. Đó là khi hắn ở kinh đô, quá mức nhớ nhung tức phụ, liền viết cuối thư một câu thơ: Đẩy cửa sổ thấy được cây mật nhân, chợt nhớ vết bớt chu sa hình quả lê nơi đầu vai.
"Đúng rồi, đầu vai cô nương thất lạc của nhà ta, từ trong bụng mẹ sinh ra, đã một cái bớt màu chu sa, hình giống quả lê, bởi vậy khuê danh cũng là một chữ Lê."
Chu Lê nghe xong Trương thẩm nói chuyện, bất chợt đứng lên, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Chu thị cách đó không xa.
Chu thị cũng đứng lên: "Hài tử, nơi này không có người ngoài, có thể cho ta nhìn vết bớt đầu vai con được không."
Chu Lê chậm rãi đi qua, sau đó vén y phục đầu vai trái của mình lên, chỉ thấy trên vai tuyết trắng, quả thực có một vết bớt hình quả lê màu chu sa!
Chu thị đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là đại hỉ, một tay kéo Chu Lê vào trong lòng ngực, khóc đến không thể thở nổi: "Con của ta! Con của ta!"
Chu Lê đờ đẫn, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Bà là nương của ta? Ta thật là nữ nhi của bà sao?"
Chu thị thấy nàng hỏi như vậy, liền đứng dậy, cũng vén y phục ở vai trái của mình ra, ở chỗ đầu vai giống như Chu Lê, cũng có một quả lê chu sa giống như đúc.
"Đây là?" Chu Lê ngạc nhiên nói.
Chu thị: "Đây không phải bớt, đây là ta y theo vết bớt của con trong trí nhớ, tìm người khắc lên. Ta chính là sợ tương lai có một ngày ta già rồi, ngay cả dấu vết duy nhất trên người hài tử cũng quên mất, nếu một ngày kia ông trời mở mắt, cho ta gặp lại nữ nhi ta làm sao nhận ra. Bất quá may mắn, ta còn nhận ra được."
Chu Lê nhìn vai bà, lại nhìn nhìn vai mình, sau đó nhào vào trong lòng Chu thị khóc lớn:
"Nương!"
Thì ra mẫu thân chưa từng vứt bỏ nàng.