CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 167
Cập nhật lúc: 2025-01-02 10:26:04
Lượt xem: 27
Kéo Thẩm Việt đi vào nhà, vừa đi vừa nói: “Chàng muốn ăn cái gì? Có lẽ nhà bếp đã nấu cơm trưa, một lát sẽ có thể ăn.”
Thẩm Việt: “Phu nhân làm cho ta một chén mì thịt gà sợi, lại nấu thêm một cây lạp xưởng đi.”
Chu Lê nhìn hắn, thấy hắn tha thiết nhìn mình, nàng bỗng nhiên hiểu, Thẩm Việt chỉ muốn ăn món nàng làm.
“Được, ta đi làm liền.” Hốc mắt Chu Lê nóng lên lần thứ hai, “Có ngay đây.”
Thẩm Việt đi vào trong phòng thay đổi xiêm y, lại múc nước rửa mặt một phen, rồi đi tới dãy nhà sau bái kiến Ngưu thị, mẫu tử hai người kích động một trận, lại bắt đầu chơi với hài tử.
Chưa đến 10 ngày, hai hài tử thật giống như lại thay đổi một chút. Trách không được đều nói hài tử trước một tuổi, mỗi ngày là một hình dáng.
Trong viện đang là một mảnh vui mừng, Chu Lê liền bưng mì tới.
Thẩm Việt nhận mì lập tức bắt đầu ăn vào.
“Chàng từ từ ăn thôi, mấy ngày đi ra ngoài chẳng lẽ cũng chưa ăn cơm?” Chu Lê trêu chọc nói.
Thẩm Việt: “Không ăn cơm phu nhân làm, cũng giống như không ăn.”
Trong sân có Ngưu thị và Trương thẩm đều đang ở đây, Nguyệt môn cách đó không xa còn có hai nha hoàn đứng hai bên, Chu Lê bị hắn nói đến nóng mặt, nhỏ giọng dỗi nói: “Chàng ăn đi.”
Thẩm Việt nhìn nàng cười xán lạn, sau đó đi đến bên cạnh hai đứa nhỏ, lắc lắc đôi đũa đang kẹp lạp xưởng nói: “Tiểu Tranh Tiểu Đào, các con nhìn nè, lạp xưởng đó, ăn không nha? Ăn không nha?”
Vẻ mặt Ngưu thị ghét bỏ: “Cẩn thận nước miếng phun đầy mặt cháu nội của ta!”
Thẩm Việt không thèm để ý: “Các con không ăn cha ăn!”
Chu Lê ngồi trên tảng cách đó không xa, nhìn khung cảnh trước mắt, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. Trùng hợp tuyết cũng ngừng rơi, chân trời còn thấy ánh sáng, như là ánh mặt trời đang muốn ló dạng.
Mấy ngày kế tiếp, đều không có tuyết rơi, ngày 30 Tết này, mặt trời xuất hiện lớn nhất trong gần một tháng nay.
Thẩm Yêu, Thẩm Ngư cùng Lý thị và Bảo Nhi, hai ngày trước Thẩm Việt đã phái xe ngựa đi đón.
Bữa cơm đoàn viên vẫn luôn được chuẩn bị từ sáng sớm tới chạng vạng, Chu Lê cho người đi nhà kho lấy ra năm cái bàn vuông đưa đến tiền viện, đèn lồng đỏ trong viện treo nhiều hơn gấp đôi so với ngày thường, mặc dù chạng vạng đến lúc chiều tối, mọi người cũng vẫn còn thấy rõ.
Nhóm nha đầu bà tử gã sai vặt không làm gì khác, đều giúp đỡ bưng thức ăn lên bàn.
Khi bày đồ ăn xong, màn trời kéo vào đêm đen, cả nhà Thẩm Việt
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-167.html.]
ngồi một bàn, người còn lại ngồi ở bàn khác, trước lúc khai tiệc, Thẩm Việt rót trước cho mình một ly, đứng trên bậc thềm sảnh ngoài, giơ cao chén rượu mời mọi người cùng uống, giờ phút này hắn cũng không văn vẻ, vì ở nơi này hơn phân nửa người chưa từng đọc sách, chỉ nói mấy từ thông dụng dễ hiểu:
“Tối nay tiễn năm cũ đón năm mới, chúc cho các vị ngồi ở đây một năm mới, cả nhà sung sướng, vạn sự như ý, mọi người cùng uống ly này, mọi việc trôi chảy.”
Nói xong, mọi người nâng chén uống cạn, tiệc bắt đầu. Sau đó từng người mời nhau uống rượu ăn cơm, chúc phúc lẫn nhau, hoặc ngồi bên nhau kể lại từng chuyện lớn lớn bé bé ở năm cũ.
Bốn phía đèn lồng đỏ thẫm vây quanh, trong viện một mảnh an lành vui mừng.
Không bao lâu, thình lình nghe bùm một tiếng, chân trời đột nhiên sáng ngời, mọi người theo tiếng nhìn lại, lại là pháo hoa không biết phóng lên từ nơi nào.
Pháo hoa từng đợt từng đợt nở rộ trong không trung, khi thì nở rộ như cúc mùa thu, khi thì lại như mẫu đơn, hoặc đột nhiên như một cơn mưa sao băng rơi xuống, rực rỡ lóa mắt, đẹp không sao tả xiết.
Mọi người vừa ăn đồ ăn, vừa thưởng thức pháo hoa, cũng không biết náo nhiệt bao lâu, pháo hoa mới ngừng, người cũng dần dần tan.
Thẩm Việt cùng Chu Lê trở lại trong phòng, sau khi rửa mặt, hai người lên giường, lại không vội vã nằm xuống, mà ngồi dựa đầu vào giường, Chu Lê gối lên vai Thẩm Việt, hai người bắt đầu tán gẫu câu được câu không.
Cho tới chỗ buồn cười, hai người đều đồng thời cười rộ lên, cũng không biết tán gẫu bao lâu, cũng không biết đề tài chuyển như thế nào, lại quay về lúc hai người lần đầu gặp mặt.
“Ta nhớ lần đầu tiên gặp chàng, vào lúc hoàng hôn, chàng chạy tới kêu cửa nhà ta, còn nói là muốn mua đậu hoa. Đúng rồi, khi đó vì sao chàng cứ nhìn n.g.ự.c ta hoài vậy? Có phải bởi vì lúc ấy ta bọc bằng vải bố, xiêm y thật sự không chỉnh tề không?” Chu Lê thò tay vẽ loạn trong lòng bàn tay hắn, nói bâng quơ.
Đêm nay Thẩm Việt có uống chút rượu, có chút say, bị lời Chu Lê nói nhắc nhớ tới một ngày kia: “Lúc đó không phải ta đang nhìn nàng, là đang nhìn vải bố.”
“Hả? Nhìn vải bố? Vải bố kia có gì đẹp à?”
Thẩm Việt mang theo say cười: “Lần đầu nàng gặp ta là khi ta đến cửa nhà nàng, còn lần đầu ta gặp nàng sao, phải quay ngược về lại một canh giờ trước khi ta đến cửa nhà nàng. Khi đó ta vừa trở về, vì đi tắt, ta liền đi vào đường núi, ai ngờ, đi tới đi lui lại trượt chân té trên đường núi, cả người lăn xuống mép đường, kết quả kì diệu chính là…… đụng phải một tiểu tức phụ xinh đẹp.”
Nói, còn dùng đầu ngón tay nâng cầm Chu Lê lên, khiến nàng cùng hắn nhìn nhau.
“Chúng ta đây là đụng một cái định chung thân.”
Chu Lê ngốc trong một cái chớp mắt, nhưng thực nhanh đã phản ứng lại, giãy dụa từ trong lòng n.g.ự.c Thẩm Việt ra ngoài: “Được lắm, hóa ra là chàng! Mấy năm nay làm ta nghĩ mãi, trước đó sao lại không nói?”
Thẩm Việt hắc hắc cười: “Còn không phải sợ phu nhân làm khó dễ sao?”
“Hiện tại chàng nói ra không sợ ta làm khó dễ?” Chu Lê nhéo nắm tay lên nhào qua, “Xem hôm nay ta có thu thập chàng không, chàng đụng trúng người ta còn giấu diếm, thật là tên trứng thối!”
Thẩm Việt bắt lấy cổ tay của nàng: “Được được được, tối nay cho nàng thu thập đủ luôn.” Nói, với một cái tay khác ra, kéo dây buộc màn trướng.
Lụa mỏng rũ xuống, che khuất một đôi bóng người trên giường, đêm dài dần trôi, đèn dầu rũ tim, chỉ còn lại một trận tiếng cười vui thích nho nhỏ.