CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 165
Cập nhật lúc: 2025-01-02 10:24:04
Lượt xem: 13
Lại trở về trong phòng cầm sách đọc một lát. Ước chừng tầm một khắc sau, mới thấy Chu Lê xốc rèm cửa bằng vải bông dày đi vào, trong tay lại bưng một cái khay.
Theo nàng đến gần, một mùi thịt truyền đến. Đây còn không phải là mùi thịt vừa mới ngửi được trong sân sao?
Thẩm Việt lập tức bỏ sách xuống đứng lên: “Quả nhiên phu nhân mới làm món gì đúng không? Mùi thơm quá a!”
Chu Lê đưa cái khay thoáng qua trước mắt hắn: “Lạp xưởng a, cho mì của chàng có thêm mùi vị, hoàng hôn mới xông khói xong, mọi người đều chưa được ăn đâu, chàng thay chúng ta nếm thử trước đi.”
Trong mắt Thẩm Việt lóe lên ánh sáng, trực tiếp dùng tay cầm một khối lên cắn xuống.
“Chàng ăn chậm một chút. Ta nghĩ chỉ có chàng ăn, nên không cắt ra thành miếng, trực tiếp cắt làm đôi, ăn như vậy thơm hơn so với cắt thành miếng.”
Thẩm Việt cầm lạp xưởng ngồi trở về bàn, chỉ lo ăn liên tiếp, Chu Lê nói hắn chỉ ừm ừm gật đầu.
Chu Lê nhìn chén mì trên bàn, bên trong còn thừa mì đầy cả chén: “Sao còn thừa nhiều như vậy? Ta đi rồi chàng liền không ăn?”
Thẩm Việt ăn đến vui thích, trong đầu nhảy qua một lần vấn đề của Chu Lê, lập tức liền xoay chuyển tâm tư, nếu như nói với tức phụ mình vốn dĩ đã ăn xong mới trở về, ban nãy nói chưa ăn chỉ vì tham tay nghề của nàng, chẳng phải hắn đang nói dối.
Vì thế trả lời qua loa: “Nga, không có gì ăn, vẫn là lạp xưởng phu nhân làm ăn ngon.”
Chu Lê lại nhìn ra được manh mối từ trong ánh mắt né tránh của hắn, khi Thẩm Việt nghĩ một đằng nói một nẻo, ở trước mặt nàng luôn là ánh mắt như vậy, tức khắc đoán được bảy tám phần.
Trước đó cũng không phải chưa từng phát sinh chuyện như vậy, rõ ràng đã ăn ở trong nha môn, trở về thấy đồ ăn đầy bàn, liền nói chưa ăn, lại ăn thêm một trận. Có khi bụng còn căng đến nỗi nửa đêm ngủ không yên, lăn qua lộn lại, Chu Lê mới sờ bụng hắn, bụng trướng lên cứng ngắt.
Hành vi này thật như hài tử, ngốc nghếch.
“Chàng ăn kiềm chế chút, nếu lại căng bụng ngủ không được, ngày mai còn đi tuần tra như thế nào đây?” Chu Lê tựa như trêu ghẹo.
Thẩm Việt ngừng cắn lạp xưởng, giương mắt nhìn Chu Lê. Chu Lê đang nhìn hắn cười nhạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-165.html.]
Ai nha, bị tức phụ phát hiện rồi.
“Nga, kỳ thật trước khi trở về ta đã ăn ở phủ nha.”
Chu Lê hận sắt không thành thép: “Vậy chỉ cho phép chàng ăn một nửa, một nửa này ngày mai lại ăn, miễn cho nửa đêm căng bụng xoay qua xoay lại, ồn ào đến ta ngủ không được.” Đúng là, nàng làm cơm thật sự có ma lực lớn như vậy sao? Nhìn xem bộ dáng thèm ăn của tướng công nhà nàng này.
Thẩm Việt không dám làm trái, chỉ nhìn nhìn nửa khúc lạp xưởng kia trên bàn, tiếp theo gật gật đầu.
Miếng còn lại trong tay từ từ ăn, không ăn nhanh giống lúc trước.
Rốt cuộc cũng không được ăn hết trong tối nay.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Việt dậy, Chu Lê cũng tỉnh.
“Trời lạnh như vậy, nàng ngủ thêm một lát nữa đi.” Thẩm Việt sửa sang lại đai lưng nói.
Chu Lê tùy ý khoác kiện áo khoác, xuống giường đi qua tủ y phục tìm kiếm một hồi, lấy ra một cái áo choàng lụa mới tinh, phủ thêm lên cho Thẩm Việt từ phía sau, lại đi đến trước mặt hắn buộc lại đai lưng cho hắn: “Cuối mùa đông, lúc nào cũng có thể rơi tuyết, lúc ta ở trong tiệm có nghe các khách nhân nói, các chỗ lân cận vùng Khánh Châu bắt đầu vào đông đã có tuyết rơi, dù không liên tục, nhưng Minh Nguyệt Sơn cũng bị phủ một tầng trắng xóa.”
Phủ thành cũng thường xuyên có tuyết, nhưng không tính lớn, chỉ ngẫu nhiên đóng lại một ít tuyết trên nóc nhà, mặt trời lên một chút sẽ tan ra. Tuy nói đều là địa giới Khánh Châu, nhưng có nơi lại có tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống, càng gần núi càng là như thế.
Thẩm Việt chưa từng nhớ chính mình có một cái áo choàng lụa như vậy, mặc dù hắn làm quan nhưng cũng rất ít khi đi mua xiêm y tốt như vậy để mặc.
“Đây là ở đâu có?”
Chu Lê nói: “Quán cơm món hầm của chúng ta có lời, ta nhất thời cao hứng, mấy ngày trước đi dạo phố mua ở Vinh Cẩm Đường, vốn dĩ định làm lễ vật mừng năm mới cho chàng, nếu chàng cần đi ra ngoài, vậy dứt khoát hiện tại lấy ra cho chàng mặc, cũng có thể chống lạnh.”
Quả nhiên, áo choàng khoác lên thân liền cảm thấy xung quanh ấm áp hẳn lên.
Thẩm Việt cúi đầu, hôn lên trán Chu Lê một cái, không nói lời cảm tạ, chỉ nói: “Ta đi đây, tốn khoảng bảy tám ngày, nếu trên đường bị trì hoãn, ta cũng tranh thủ để có thể trở về ăn tết.”
Chu Lê gật đầu, ngáp một cái: “Được, chàng đi đi, ta ngủ nướng thêm lát.” Nói xong lên giường nằm xuống.
Thẩm Việt không nỡ rời đi, lưu luyến nhìn nàng một cái, rốt cuộc cũng xoay người đi ra ngoài.