CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-12-30 15:03:30
Lượt xem: 42
Chu Lê nằm ở nhà hai ngày mới cảm thấy thân mình nhanh nhẹn hơn, hai ngày này nàng cũng không ăn uống nổi, hiện giờ hết bệnh rồi, liền cảm thấy đã đói bụng không chịu được.
Chạy đến nhà bếp nhìn một vòng, trên bệ bếp có treo thịt khô, trên giá có đặt một bình chao, nàng nuốt nuốt nước miếng, đi ra sau hậu viện ngắt hai cọng hoa tỏi non dưới giàn mướp hương, lại trở về cắt một khối thịt khô xuống
Bỗng nhiên nhớ tới tam thúc bên cạnh, hai ngày trước chăm sóc mình một trận, hiện giờ cũng chỉ ở nhà một mình, hắn một đại nam nhân không biết có thể nấu cơm hay không. Vì thế liền cắt thêm một miếng thịt
Đốt củi nhóm lửa, bỏ dầu vào chảo, chảo nóng bỏ hai muỗng chao vào xào cho ra mùi, lại bỏ thịt khô đã cắt xong vào, lại tiếp tục đảo xào, cuối cùng bỏ cọng hoa tỏi non vào xào tiếp, mùi tương chao, hòa vào mùi thịt, lại thêm mùi vị tươi mát của cọng hoa tỏi non độc đáo trộn lẫn vào nhau, hương vị sớm theo khói bếp từ nóc nhà bay tới cách vách
Lúc này đang thời điểm cơm giữa trưa, Thẩm Việt nhìn nhìn chén mì nước trắng phêu trước mặt mình, ngửi mùi vị chao xào thịt khô này, nhấp môi thở dài một tiếng, tiếp tục ăn mì.
Mì sợi hai ba đũa ăn xong, lại không có nửa phần cảm giác chắc bụng, trong bụng thèm ăn xao động đến lợi hại như cũ
Chỉ là có thể có cách nào sao? Mùi thức ăn là từ nhà người khác bay ra, hắn cái gì cũng không có.
Hắn bưng chén không lên tính vào nhà bếp rửa chén, mới vừa đi đến cửa nhà bếp, liền nghe thấy có người đang gõ cửa viện nhà hắn
“Tam thúc có ở nhà không?”
Là tiếng Chu Lê. Tay Thẩm Việt cầm chén run lên, liếc hướng cửa, tính đi qua mở cửa, nhưng mới nhấc chân lại thu trở về.
Hắn nhìn nhìn y phục hôm trước giặt sạch đang treo trên giá trong viện, trên mặt kia dính hương vị không nên dính, nhiễm thứ bí ẩn không thể nhiễm
Tuy nói hắn đã đáp ứng bằng hữu chiếu cố muội muội, nhưng nam nữ trước sau có khác, hắn là môn sinh Khổng Tử, hẳn càng nên chú ý điểm này.
Nghĩ đến đây, hắn hạ quyết tâm, nâng bước bước vào nhà bếp.
Ngoài cửa nữ tử gõ cửa một lúc lâu sau, không thấy có người đáp lại, thầm nghĩ có lẽ tam thúc không ở nhà, nàng cúi đầu nhìn nhìn dĩa thịt khô xào chao trong tay mình, có chút thất vọng, xoay người trở về.
Đang trên đường trở về, vừa vặn gặp được hai người cùng thôn đi ngang qua.
Chu Lê cười chào hỏi cùng bọn họ, bọn họ đáp lại Chu Lê, ánh mắt lại nhìn dĩa thịt khô trong tay Chu Lê cùng cửa viện nhà Thẩm Việt đang đóng lại
Trong đó một nữ tử tuổi bằng Chu Lê, năm nay mới vừa thành thân, ngày thường chính là một người nhàn nhã đi buôn chuyện khắp nơi, thấy Chu Lê bưng đồ ăn xuất hiện ở trước cửa nhà Thẩm Việt, cố ý hỏi: “A Lê, trong tay ngươi là cái gì vậy? Thơm thật đấy.”
Chu Lê cảm nhận được ý tứ tìm tòi nghiên cứu sâu xa trong mắt nữ tử, cười đáp câu thịt khô, liền nói ở nhà còn có việc, vội vàng đi về nhà
Nàng đi rồi, hai người cùng thôn này bắt đầu kề tai nói nhỏ, đầu tiên là hỏi: “Ta nghe nói mấy ngày hôm trước một nhà Thẩm tú tài cùng bà bà Chu quả phụ, đều đi đến thị trấn kế bên, hiện giờ ở nhà, cũng chỉ có hai người bọn họ, ngươi nói vừa rồi thức ăn kia của Chu quả phụ, có phải mang cho tú tài không?”
Một người khác cười khẽ: “Ai biết được?”
Chu Lê tất nhiên là không nghe được mấy lời này, nàng bày thức ăn ra bàn, tự mình bắt đầu ăn cơm trưa.
Hôm nay thời gian đã qua nửa ngày, buổi chiều nàng không đến bờ sông bày quán, mà ở nhà quét tước vệ sinh nửa ngày còn lại. Khi hoàng hôn, nàng làm trước thạch đậu cùng bánh lương ngày mai muốn bán, đặt ở trên bệ bếp, dùng vải sợi bông che lại.
Đợi đến ngày kế tiếp, sáng sớm nàng thức dậy lại làm đậu hoa, lúc này mới đẩy xe ra cửa.
Nhưng không nghĩ tới, hôm nay khi đến bờ sông, mới phát hiện vị trí mình bày hàng thường ngày đã bị người chiếm. Bất quá nàng không ra bày hàng cũng chỉ hai ngày mà thôi. Nhưng nàng cũng không bực, rốt cuộc địa bàn này cũng không phải của riêng nàng, ai cũng có thể tới nơi này bày quán.
Nàng tìm chỗ khác bày hàng, không lâu sau liền có mấy người quen từ trước lại đây mua đồ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-16.html.]
“Chu tiểu nương tử hai ngày này sao lại không ra bày hàng? Còn không ở vị trí cũ, hại ta tìm nãy giờ. Nói chớ đậu hoa cùng thạch đậu vẫn chỉ có ngươi làm ăn ngon, vị Ngô nương tử kia cũng bán đậu hoa và thạch đậu, già cứng cũng như bà già ta.”
Chu Lê kinh ngạc: “Ngô nương tử?”
Thực khách nói: “Nhạ nhạ, thì cái người đang bày quán ở nơi ngươi bán ban đầu đó.”
Chu Lê nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy một phụ nhân ân cần rao hàng: “Đậu hoa, thạch đậu Ngô gia đây, tươi mới ngon miệng, một văn tiền một chén, giá rẻ lại ăn ngon.”
Thực khách nói: “Đừng nhìn nàng bán rẻ hơn ngươi, thật sự hương vị bán không được.”
Chu Lê thấy sạp mua bên kia người cũng không ít, nếu như lời vị khách nhân này nói, đậu hoa cùng thạch đậu bên kia ăn không ngon, như vậy, những người khách đó hơn phân nửa là hướng về phía giá cả rồi
Đậu hoa và thạch đậu của nàng đều bán hai văn tiền một chén.
Thực khách kia lại nói: “Từ trước ở bờ sông này cũng chỉ có một nhà của ngươi bán cái này, hiện giờ có thêm một nhà, bán còn rẻ hơn ngươi, có phải ngươi cũng nên suy xét xem có cần giảm giá không?”
Chu Lê nhìn về phía thực khách, cũng không giận, cười đáp:
“Nếu cảm thấy ta bán mắc, ngươi có thể tự đi mua bên kia.”
Thực khách ngượng ngùng cười: “Ta nói giỡn, ta kén ăn, cũng chỉ thích ăn bên nhà ngươi.” Nói, bưng chén thạch đậu của mình lên ăn.
Chu Lê cũng không hề nhìn Ngô nương tử bên kia, nghiêm túc buôn bán
Những người đến chỗ Ngô nương tử mua thức ăn, đều còn chưa nhìn thấy Chu Lê, cho rằng hôm nay nàng cũng không bày quán, huống hồ bên chỗ Ngô nương tử bán đậu hoa và thạch đậu rẻ hơn, cho nên mặc dù hương vị không ngon, nhưng rất nhiều người vẫn nguyện ý mua.
Chẳng qua, chỉ là những người này không phát hiện Chu Lê đã bán lại
Chu Lê vùi đầu làm việc của mình, một chút cũng không để ý đến tình hình sạp bên kia
Bỗng sạp bên kia không biết là ai hô lên: “Tây Thi đậu hoa hôm nay ra quán!”
Bốn năm thực khách đang vây quanh Ngô nương tử sôi nổi nhìn về phía Chu Lê bên này, sau đó tập thể đều nói với Ngô nương tử không mua, toàn bộ chạy tới bên chỗ Chu Lê
Duy nhất chỉ còn lại một thực khách, nhìn tay Ngô nương tử đang đổ gia vị đổ được một nửa chén thạch đậu, ngại ngùng không dám mở miệng, nhưng thấy thạch đậu khô khốc trong tay nàng thì có hơi giật mình, lại nghĩ đến thạch đậu trong suốt óng ánh bên chỗ đậu hoa Tây Thi, hạ quyết tâm: “Ta, ta cũng không cần.” Nói xong cũng chạy.
Tau cầm chén của Ngô nương tử cứng đờ, nhìn sạp hàng đột nhiên trống rỗng của mình, lại nhìn về phía Chu Lê
Mày liễu nhíu lại, ném muỗng múc gia vị xuống, hừ lạnh một tiếng. Đậu hoa thạch đậu nhà nàng chỉ có một văn tiền một chén, giá quá rẻ, hương vị cũng không kém a, những người đó thấy quả phụ kia tới, thế nhưng đều chạy hết
Tức c.h.ế.t nàng.
Đậu hoa Tây Thi? Những hán tử đó tháo chạy đi mất chỗ nào là do đậu hoa? Rõ ràng là vì quả phụ kia! Nam nhân không dùng được nhà nàng thường ngày cũng không thiếu nhìn lén quả phụ kia, còn không phải là bán chút nhan sắc sao?
Nàng liếc nhìn Chu Lê đang tiếp đón khách nhân, thấy nàng tươi cười xán lạn, dáng người lả lướt, đôi gò trước n.g.ự.c kia mềm mại như màn thầu, tuy rằng che kín mít, nhưng cũng có thể nhìn ra kích cỡ kia tất nhiên không nhỏ. Nàng dùng tay đo đo trong không khí, phảng phất một tay đều cầm không được, lại nhéo nhéo của mình, cảm thấy cũng không kém a!