CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 157

Cập nhật lúc: 2025-01-02 10:14:54
Lượt xem: 26

Tựa hồ còn chưa phát hiện hắn đã trở về, Thẩm Việt bỗng nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu đùa nàng, lập tức chậm bước chân lại, rón ra rón rén tới gần, đợi khi đi đến bên người nàng, bỗng nhiên cuộn ngón tay lại búng lên đầu nàng một cái.

Chu Lê ăn đau, kêu “Ai nha” một tiếng, duỗi tay che trán, ngước mắt trừng hắn: “Chàng làm gì vậy chứ?”

Thẩm Việt ngồi vào bên cạnh nàng: “Không làm gì, chỉ muốn sờ nàng một chút.”

“Chàng sờ là sờ như thế này ấy hả? Ta cũng phải sờ chàng!” Nói xong, lập tức muốn búng trán Thẩm Việt. Thẩm Việt sao có thể để nàng thực hiện được, né sang một bên tránh đi.

Hai người xoay nháo đến một chỗ, đồng thời cùng ngã vào bên trong giường, trong lúc nhất thời tiếng cười đùa trong phòng không ngừng.

Một lát sau, Thẩm Việt xoay người không kịp Chu Lê theo đuổi không bỏ, chủ động “đầu hàng”: “Cầu phu nhân tha mạng, tạ ơn phu nhân không giết.”

Chu Lê ấn ở trên người hắn, nhìn hắn ngoan ngoãn giơ tay qua đỉnh đầu không hề phản kháng, cười nói: “Vậy chàng để ta búng một chút.”

Thẩm Việt nhắm chặt hai mắt, làm ra bộ dạng thấy c.h.ế.t không sờn: “Đến đây đi!”

Chu Lê thấy thực hiện được, lập tức chuẩn bị búng tay, làm bộ sắp búng xuống trán hắn một cái, tay nhắc mạnh lên, lại không vội rơi xuống.

Nàng bắt đầu thưởng thức “mỹ nhân”, từ trước nàng đã âm thầm phát hiện Thẩm Việt là nhi lang đẹp nhất Thẩm gia thôn, trải qua mấy năm tiếp xúc, vẫn cảm thấy hắn đẹp như cũ. Nhìn mày kiếm, hàng mi dài, sóng mũi cao thẳng, còn có bờ môi, nhìn quá mềm mại, giống cái bánh đậu thủy tinh.

Vì thế, nàng đột nhiên cúi người, ăn một miếng bánh mềm kia.

Thẩm Việt đợi hồi lâu, cũng chưa chờ được cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng, không những không có cảm giác đau đớn, ngược lại còn bị mổ một ngụm. Chợt mở mắt ra.

Lúc này Chu Lê đang cười cười, mà khi Thẩm Việt dùng sắc mặt nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm, nàng thấy được sóng gió như mạch nước ngầm trong mắt hắn, lập tức lúng túng, lập tức muốn dời qua một bên, không đè hắn nữa.

Nào biết, vừa định cử động, eo đột nhiên truyền đến cảm xúc gông cùm xiềng xích, nàng rốt cuộc không thể động đậy.

Chu Lê vội nói: “Chàng búng ta một cái đổi lại một cái hôn môi, chàng không lỗ, mau thả ta ra!”

Thẩm Việt không những không bỏ, tay đặt trên eo nàng, ngược lại còn mạnh hơn vài phần. ngôn tình tổng tài

Chu Lê đột nhiên dâng lên một loại dự cảm bất an, cảm thấy tự mình dâng tới miệng Thẩm Việt…… Lại nghĩ đến lời Vương đại phu mới vừa nói, ý của lời nói kia, tuy là căn dặn bọn họ cẩn thận, nhưng ngụ ý chính là…… đã có thể.

“A nha, bụng ta đau.” Nói xong, liền tính giãy giụa ngồi dậy.

Thẩm Việt vẫn không thả, đôi mắt ẩn chứa năng lượng sắp sửa nổ tung.

Ngay khi Chu Lê cũng cho rằng trốn không thoát, Thẩm Việt lại đột nhiên thả nàng. Chu Lê được tự do, lập tức ngoan ngoãn lăn đến bên kia.

“Trước khi xương cốt nàng chưa khỏe hẳn, đừng lại chọc ta.” Thẩm Việt đá chân một cái ngồi thẳng người dậy.

Đứng ở mép giường, liếc nhìn nàng, sóng ngầm trong mắt hắn đã biến mất, bên môi treo lên nụ cười lười nhác: “Ta không phải chính nhân quân tử gì đâu.”

Dứt lời, tạm dừng một chút, duỗi tay sửa sang lại vạt áo, nói bổ sung: “Nàng biết mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-157.html.]

Chu Lê bị hắn nhìn đến gương mặt nóng lên, nghiêng người dúi đầu vào gối, rầu rĩ nói: “Ai chọc chàng, là, là chính chàng cầm thú.”

Nghe Chu Lê nói hắn là cầm thú cũng không giận, ngược lại tươi cười, xoay người khoanh tay, cất bước đi ra ngoài phòng.

Chu Lê đợi trong chốc lát, cho đến lúc nghe được tiếng đóng cửa, mới ngẩng đầu lên.

Ngô, đi rồi sao? May mắn đi rồi. Nàng bò dậy, đôi tay che lại gương mặt, quá nóng.

Nàng thấy rất kì lạ, hai người bọn họ ngay cả hài tử cũng có rồi, sao tình huống ngày hôm nay nàng còn đỏ mặt?

Nàng lấy bàn tay làm cây quạt tạo gió, tính có thể làm mặt hạ nhiệt. Trong lúc đó nàng vẫn suy nghĩ về vấn đề này, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng đã có đáp án.

Tuy rằng bọn họ đã có hài tử, nhưng nhìn chung mà nói, lúc ấy bọn họ chỉ có một lần cùng nhau.

Có lẽ thân thể còn chưa đủ quen thuộc đối phương……

Sau hôm nay ngày nghỉ của Thẩm Việt đã hết, sáng sớm ngày hôm sau hắn phải đi phục chức.

Trong khoảng thời gian hắn không làm việc, trong nha môn đọng lại hơi nhiều sự vụ, chờ khi hắn xử lý xong hạ chức về nhà, trời đã tối đen.

Chu Lê ở cữ một tháng, bị Ngưu thị nghiêm khắc buộc phải dựa theo tập tục xưa, bởi vậy thật sự chưa tắm rửa gội đầu một tháng, đêm này, nàng liền gọi người mang nước ấm tới, ngồi vào thùng tắm sau bình phong phòng chính.

Lúc trước nàng tắm rửa chưa bao giờ đổ nước thơm vào trong nước, lúc này đây nàng cố ý bỏ tới mười giọt vào trong. Kỳ thật chỉ cần bỏ một hai giọt áp mùi nước là đủ, nhưng nàng vẫn cảm thấy cả người mình thối hoắc, vì vậy cho nhiều hơn mấy lần.

Hương hoa hồng hòa vào nước ấm, toàn bộ phòng đều tràn ngập mùi hoa, giống như tiết trời vào hè, đứng ở một khe núi hoa hồng, mắt có thể nhìn thấy, khắp nơi là biển hoa hồng.

Chu Lê cởi áo ngoài bằng lụa trên người, lại trở tay ra sau lưng, tháo yếm n.g.ự.c đỏ tươi thêu hoa, tùy ý vắt trên bình phong.

Đôi chân nhỏ dài trơn bóng rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn, chậm rãi nâng lên, đi vào trong nước ấm hơi nóng mịt mù. Đặt đầu gối lên cạnh thau tắm, sau đó ung dung nhắm mắt.

Nàng nghĩ, ngày đầu Thẩm Việt phục chức, hơn nửa là phải bận đến khuya, hai đứa nhỏ vừa mới b.ú xong, một chút này tạm thời sẽ không cần nàng cho b.ú nữa, cho nên nàng cũng không nóng vội tắm rửa, quyết định ở trong nước ngâm mình một chút.

Rốt cuộc một tháng không tắm rửa, cả người đều không dễ chịu, tối nay nhất định phải tắm cho đã mới bằng lòng từ bỏ.

Thẩm Việt sau khi trở về, đi thẳng tới phòng chính, đi đến trong viện, thấy ánh đèn chiếu lên miếng lụa trắng dán vách song cửa sổ, liền hứng thú bừng bừng đẩy cửa đi vào.

Vừa vào bên trong, hương hoa hồng nồng đậm lập tức ập vào trước mặt, Thẩm Việt thầm nghĩ kỳ quái, vừa đi vào trong vừa đánh giá, phòng trong trống rỗng, không nhìn thấy Chu Lê.

Ánh mắt không tự giác nhìn về chỗ nguồn sáng. Nguồn sáng kia ở sau bình phong, chiếu rọi lên bức vẽ uyên ương nghịch nước sinh động như thật, xiêm y bằng lụa mỏng được vắt trên bình phong, cùng với một cái yếm n.g.ự.c hồng phấn chọc người, xa xa nhìn lại, dường như cũng có thể ngửi thấy mùi sữa trên đó.

Trong mơ hồ, giữa hình ảnh uyên ương nghịch nước, còn có một bóng dáng đang chuyển động.

Khi thì cánh tay nhỏ dài lả lướt, khi thì đôi chân thướt tha thon dài, còn có đường cong duyên dáng của góc nghiêng mặt.

Thẩm Việt chợt thấy m.á.u cả người đều tụ vào một chỗ, đồng tử co rút, chân dài bước qua, đi đến sau bình phong.

Loading...