CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 135

Cập nhật lúc: 2025-01-02 09:12:27
Lượt xem: 27

Lý Phương thấy có người hỏi, cũng mừng rỡ chia sẻ: “Là hỉ sự, nương tử nhà ta, khi ta đi đã mang thai đứa thứ hai, hiện giờ sinh rồi, là một khuê nữ, khuê nữ a, ta lập tức đi tra một chút, đặt cho khuê nữ nhà ta một cái tên dễ nghe.”

Thẩm Việt cũng thay hắn cao hứng, chắp tay nói: “Chúc mừng Lý đệ, hiện giờ nhi nữ song toàn, thành một chữ tốt.”

Lý Phương mới hồi trở về, nói: “Đa tạ Thẩm huynh, Thẩm huynh sớm muộn gì cũng sẽ có.” Hắn nói xong, lập tức quay về phòng lật xem điển tịch đặt tên.

Thẩm Việt mím môi, cũng về phòng. Hắn ngồi vào án thư, cầm sách tính tiếp tục đọc, nhưng không thể tĩnh tâm, chữ đọc thì đọc, nhưng không sao vào đầu được.

Hắn bắt đầu nhớ A Lê.

Nhớ tới cơn hưng phấn khi vừa rồi Lý Phương đọc được tin kia, còn nói hắn sớm muộn gì hắn cũng sẽ có.

Hắn sẽ có sao? Vậy phỏng chừng chờ đến sau khi hắn trở về lại nỗ lực.

Hồi tưởng lại đêm trước khi chia tay, hắn cùng A Lê trắng đêm chưa ngủ, mồ hôi trên người ướt lại khô, rồi lại ướt, lần đầu tiên hắn rất mất mặt, cũng chỉ được vài cái, đã tử trận. Không biết do lòng tự trọng, hay là sau khi biết được sự tuyệt diệu trong đó, hắn bắt đầu hoang đường đòi hỏi.

Ngẫm lại còn hơi quá mức, sau đó A Lê đã hiện ra một ít mỏi mệt, thậm chí còn xin tha, nhưng hắn không khống chế được, phàm là ngửi được hương vị trên người nàng, m.á.u cả người lập tức đều hướng về một chỗ.

Nghĩ nghĩ, chóp mũi dường như lại ngửi được hương vị trên người nàng, hắn lấy từ trong lòng n.g.ự.c ra một đóa hoa lê giấy màu đỏ rực, đặt ở lòng bàn tay tinh tế mà đoan trang. Đây là ngày bọn họ thành thân, hắn rãnh rỗi không có việc gì nên cắt ra.

Chỉ chớp mắt, thai kỳ đã đến tháng thứ tám, bụng Chu Lê rất nhanh đã to tròn hơn. Ngưu thị cùng Lý thị nhìn thân mình Chu Lê càng thêm phúc hậu, hai người tràn ngập ý cười.

“Có phải con béo hơn rồi hay không, Việt Lang trở về chỉ sợ cũng không nhận ra con.” Chu Lê vuốt bụng nói.

Ngưu thị cười nói: “Sao lại vậy được? Bất quá thân mình này của con, người ngoài nhìn còn nói tưởng rằng mang thai chín tháng sắp sinh rồi.”

“Thật kỳ quái, sao lại béo thành như vậy?” Chu Lê có chút dở khóc dở cười.

“Chắc chắn là thân thể con dưỡng hài tử tốt, nên hài tử khá lớn.” Lý thị nói.

Ba người đang ở trong viện Lý thị bên này vừa thêu thùa may vá vừa tán gẫu, bỗng nhiên, một đám quan sai mở cửa viện vọt vào trong. Dọa ba người giật b.ắ.n cả người.

Ngưu thị vội vàng tiến lên: “Không biết các vị quan gia đại giá quang lâm có chuyện gì a?”

Một người trong đó nói: “Chúng ta từ phủ nha tới, có người cáo trạng một nhà Lý thị Thẩm gia thôn chiếm đoạt tài vật nhà người khác, theo chúng ta đi một chuyến!”

Lý thị cũng đi đến trước mặt: “Quan gia, nói gì lạ vậy, chúng ta đều là người nhà quê, sao có thể chiếm đoạt tiền của ai? Có phải có hiểu lầm gì hay không?”

Người dẫn đầu nói: “Lầm hay không lầm, đi phủ nha nói cùng Tri phủ đại nhân thôi.”

Nói xong lập tức muốn kéo Lý thị đi, cũng không biết bọn họ mới vào cửa, sao có thể biết phụ nhân nào là Lý thị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-135.html.]

Chu Lê vốn đang ngồi dưới mái hiên, nhìn thấy tình huống này liền muốn đứng dậy, ai ngờ, chợt nghe một hồi chiêng trống vang trời từ xa tới gần.

Mọi người đều sửng sốt. Các quan sai hai mặt nhìn nhau, thanh âm này…… Như là tiếng chiêng trống quan phủ báo tin vui.

Một quan sai lập tức chạy đến cửa đưa đầu ra nhìn, liền thấy một đội người ngựa, trái phải đều đang dựng bảng gỗ, trên eo bọn nha dịch mang lụa đỏ, vây quanh kiệu đỏ ở giữa, đang đi tới bên này. “Thủ lĩnh, hình như là đội báo tin vui của huyện thành.”

Quan sai cầm đầu cả kinh: “Huyện thành? Báo tin vui?” Chạy đến cửa nhìn lại, trên bảng gỗ, không giống loại quan viên đi ra ngoài hay dùng bảng gỗ đen viết “Yên lặng” cùng “Tránh đường”, mà là dùng gỗ sơn đỏ viết “Thiềm cung chiết quế*”, “Kim bảng đề danh”.

*Thiềm cung chiết quế: để chỉ người đậu khoa cử, ai đỗ khoa hương gọi là “thiềm cung chiết quế” ( , tức là bẻ quế cung trăng). Thiềm: Con thiềm thừ. Cung: Cung蟾宮折điện,桂 chỉ cung trăng. Tương truyền Hằng Nga sau khi trộm thuốc tiên của chồng là Hậu Nghệ, uống vào thành tiên lên ở cung trăng và hoá thành con thiềm thừ (con cóc 3 chân). Nên mặt trăng được gọi là “Thiềm cung” hay “Cung thiềm”.

Aiz ya, thôn này có người trúng Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa?

Hắn bỗng nhiên nghĩ gia đình cách vách tựa hồ đã có một cái Giải Nguyên……

Quả nhiên, đội nhân mã đi đến trước cửa cách vách thì ngừng lại, quan sai báo tin vui bắt đầu tiến lên gõ cửa.

Ngưu thị thấy thế, đẩy mấy người canh giữ ở cửa bắt người kia ra, chạy về nhà mình.

“Các vị quan gia, ta là người nhà này, không biết có việc gì sao?”

Quan sai cười, lập tức móc ra công văn báo tin vui, lớn tiếng đọc lên.

Ngưu thị nghe những từ ngữ trịnh trọng nho nhã trên công văn như lọt vào trong một trận sương mù, nhưng đại khái cũng hiểu được, hình như là Việt Lang trúng Trạng Nguyên?

Trạng Nguyên? Ngưu thị nhận công văn báo tin vui, nhìn về phía cỗ kiệu kia.

Ít lâu sau, mành kiệu bị xốc lên, nam tử một thân áo đỏ, đầu đội ô sa chui ra ngoài.

Chỉ thấy hắn chậm rãi đi đến trước mặt Ngưu thị đang ngốc lăng, bỗng chốc quỳ xuống: “Nương!”

Ngưu thị run rẩy duỗi tay, cho đến khi sờ đầu của hắn, mới dám xác nhận đây không phải đang nằm mơ. Trong lúc nhất thời, vui mừng khóc lên: “Việt Lang!”

Hai mẹ con tức khắc ôm thành một khối khóc to.

Một lúc sau, hai người mới ngừng khóc, Ngưu thị đỡ nhi tử dậy, nhóm quan sai báo tin vui nói không chậm trễ cả nhà Trạng Nguyên gia ôn chuyện, liền dẹp đường về phủ.

Chờ cho đám người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn đi rồi, Thẩm Việt đang muốn hỏi Ngưu thị, A Lê cùng phụ thân bọn họ đâu sao không thấy, ánh mắt nhoáng lên, liền thấy ở cửa bên cạnh cách đó không xa, một nữ tử đang đứng.

Đôi mắt hạnh của nữ tử sớm đã đầy nước mắt, Thẩm Việt vui mừng, lập tức chạy tới, vốn tính chạy tới ôm một cái, nhưng còn chưa tới gần, liền ngừng bước chân.

Đầu tiên hắn nhìn chằm chằm bụng Chu Lê trong chốc lát, chớp chớp mắt, tiếp theo lại nhìn chằm chằm mặt Chu Lê trong chốc lát, lại chớp chớp mắt.

Hỏi: “A Lê, bụng nàng sao lại thế này? Vì sao béo thành như vậy?”

Loading...