CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-12-30 14:52:55
Lượt xem: 41

Một trận hương ướt át ngọt ngào đ.â.m vào trong lòng ngực, hắn trở tay không kịp, định lui ra phía sau tránh đi, nhưng ngặt nỗi phía sau đứng đầy người, hắn lui cũng không thể lui, lại càng bị người phía trước chen vào một chút, hoàn toàn dính vào một chỗ với nữ tử trong lòng ngực, lại không cách nào nhúc nhích.

Hai người mặt đối mặt, Thẩm Việt cúi đầu, vừa vặn chạm phải tầm mắt nàng

Tóc nàng ướt đẫm, tóc mai dán vào gương mặt nhỏ xinh, một giọt nước từ trán nàng lướt qua mày, dọc theo sườn mũi, chảy tới trên cánh môi, làm đôi môi vốn non mềm phấn hồng kia, thoạt nhìn càng thêm trơn bóng no đủ.

Áo nàng cũng bị mưa xối đến ướt đẫm, y phục mùa hè vốn dĩ đã mỏng, giờ phút này, áo mỏng ẩm ướt kia dán vào da thịt nàng, làm cho bả vai nàng, dáng người nàng đều được phác hoạ rõ nét

Hắn đột nhiên cảm thấy có chút khát nước, vội quay mặt đi nhìn về phía nơi khác.

Gần như cùng lúc đó, Chu Lê cũng nhanh chóng gục đầu xuống không hề nhìn hắn, nhưng gục đầu xuống cũng không có ích lợi, gục đầu xuống chính là n.g.ự.c nam tử. Hơn nữa hai tay nàng còn chống ở mặt trên, truyền đến xúc cảm kiên cố hữu lực. Theo hô hấp của hắn, hai tay nhẹ nhàng nhấp nhô

Nàng bất chợt cảm giác được mặt mình nóng không chịu nổi, tựa như có người cầm hai cái bánh nướng mới vừa nướng xong che trên mặt nàng

Tiếng mưa rơi lớn cực kỳ, hỗn hợp cùng tiếng nói chuyện của mọi người chung quanh, tiếng chói tai lẫn lộn

Chu Lê có chút co quắp bất an, bỗng thoáng nhìn vạt áo của mình, hôm nay mặc chính là áo may bằng vải bông mỏng, nền trắng hoa nhỏ, bên trong là một yếm màu vàng nhạt. Lúc này toàn bộ y phục ướt đẫm dán ở trên người, áo ngoài trở nên hơi trong suốt, hoàn toàn làm lộ hình thái của cái yếm

Xấu hổ vô cùng.

Nàng khẽ nâng mắt nhìn lướt qua, phát hiện Thẩm Việt vẫn luôn nhìn nơi xa. Nàng thoáng thả lỏng tâm một chút

May mắn là tam thúc, nếu lúc này nàng bị chen đến đứng một chỗ với nam tử khác như vậy, nàng không xấu hổ c.h.ế.t cũng không được!

Tam thúc là trưởng bối của mình, trưởng bối với nam tử khác không giống nhau, huống chi tam thúc là người đọc sách.

Cũng không biết vì sao, dựa vào thân ấm áp của hắn, trong lòng nàng, giờ phút này có một loại cảm giác không thể miêu tả được

Chính mình thật giống như mớ đậu nành bị nấu trong cái nồi to,

nhiệt độ càng ngày càng cao, chính mình càng ngày càng mềm, giống như gần bị nấu nát. Nhưng nước ấm kia lại vĩnh viễn không thể đạt tới độ sôi, chính là muốn làm cho hạt đậu nửa sống nửa chín, dày vò tra tấn.

Nàng lần đầu tiên cách một ngoại nam gần như vậy, gần gũi tựa hồ như bị hắn ôm vào trong ngực.

Tâm tư nàng không khỏi bay xa, nàng bắt đầu nghĩ, nếu nàng không phải quả phụ, nam nhân nàng gả không chết, nàng cũng là nữ tử có nam nhân yêu thương. Bọn họ sẽ cùng nhau tới trấn trên mua đồ, trời mưa có phu quân bung dù cho nàng, bọn họ sẽ nắm tay dắt nhau, cũng sẽ ôm nhau

Nàng nhìn về phía bên trong mái hiên cửa hàng trang sức, nơi đó có nam nhân đang mang thử trâm cho nữ nhân —— nam nhân của nàng cũng sẽ mua cây trâm cho nàng

Nàng lại nhìn về phía sau lưng Thẩm Việt, nơi đó có nam nhân đang lau nước mưa trên trán nữ nhân —— nam nhân của nàng cũng sẽ như vậy.

Nàng không chú ý ngẩng đầu, đối diện với chiếc cằm anh lãng của Thẩm Việt, nàng hoàn hồn —— nga, nàng không có nam nhân.

Nàng là quả phụ.

“Hình như ngừng mưa rồi.” Thẩm Việt nhìn nhìn không trung nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-12.html.]

Suy nghĩ bay loạn của nàng lập tức vỡ thành ngàn vạn giọt mưa lọt vào vũng bùn nơi góc tường. Đậu nành sôi trào cũng bị rút củi dưới đáy nồi, đột nhiên yên lặng.

Mưa mùa hè tới cũng nhanh đi cũng nhanh.

Dưới mái hiên mọi người dần dần tản ra, Chu Lê cùng Thẩm Việt hai người cơ hồ đều đồng thời thối lui một bước về sau, phảng

phất như dưới chân bọn họ có cái lò xo, một khi không có đè ép, liền bật lên, nhất định phải đường ai nấy đi.

Nàng đi xuống mép đường, ngồi xổm xuống cõng sọt vào lưng. Nhìn hắn mỉm cười: “Hôm nay đa tạ tam thúc.”

Thẩm Việt nói: “Vừa rồi ngươi đã cảm tạ, không cần khách khí.”

Hắn trầm mặc mấy giây, đang muốn đưa cây dù trong tay qua cho nàng để phòng ngừa vạn nhất trên đường về thôn

Nhưng tay mới vươn ra một chút, chợt nghe bên cạnh có âm thanh hơi hưng phấn của nam tử vang lên:

“A Lê!”

Chu Lê theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy nam tử cõng một cái sọt cười nhìn nàng đi tới.

“Vương đại ca!” Chu Lê chào hỏi, “Hôm nay sao huynh cũng vào thành?”

Nam tử gật gật đầu: “Ừm, mấy ngày nay ta làm gia cụ cho nhà Lý viên ngoại ở thành Tây”

Chu Lê liếc mắt nhìn cái sọt phía sau hắn một cái, tất cả dụng cụ thợ mộc cưa bào đục đều ở bên trong.

Nam tử lại nói: “Muội mua đồ xong chưa? Lúc này ta cũng muốn về thôn, muội không mang dù theo, vậy chúng ta cùng nhau về, vạn nhất trên đường trời lại mưa?” Hắn lắc lắc cây dù lớn trong tay mình một chút.

Chu Lê nhìn nhìn dù trong tay hắn, cười đáp ứng

Thẩm Việt yên lặng thu dù của mình trở về.

Nam tử họ Vương lúc này mới nhìn thấy Thẩm Việt phía sau Chu Lê, hỏi: “Vị này chính là?”

Chu Lê vội vàng giới thiệu, “Vương đại ca, đây là Thẩm tam thúc nhà chồng ta,” lại nhìn Thẩm Việt nói, “Tam thúc, vị này chính là Vương Hứa đại ca cùng thôn nhà mẹ đẻ ta”

Vương Hứa chắp tay hành lễ: “Thì ra là tam thúc a, có lễ.”

Thẩm Việt nghe được lời này, khó phát hiện mím môi, đáp:

“Vương đại ca hảo.”

Nụ cười trên mặt Chu Lê cứng đờ, một người gọi thúc, một người gọi ca, bối phận có chút loạn a……

Hai nam tử nhìn lẫn nhau một cái, sau cơn mưa mặt trời đột nhiên chui ra khỏi đám mây, ở giữa bọn họ là một luồng ánh sáng chói mắt

Loading...