CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-01-02 08:12:30
Lượt xem: 37

Nhà chính bên kia nghị thân xong, Ngưu thị đi tới nhà bếp nhìn xem, vừa đến cửa, liền nhìn thấy hai người bên trong mắt đi mày lại, mới vừa nâng chân lên liền thu trở về. Cười không khép miệng được, nhi tử này nhà bà đọc sách, đọc đến choáng váng đầu óc, cuối cùng cũng thông suốt, muốn cưới vợ. Nhìn hai người bọn họ như vậy, không chừng chẳng bao lâu sau là có thể bế cháu rồi.

Ngưu thị nghĩ có thể nhanh bế cháu, liền lặng lẽ thối lui sang một bên, bữa cơm này để lại cho nhi tử cùng con dâu làm thôi.

Đồ ăn làm xong, người hai nhà biến thành người một nhà vây quanh bàn bát tiên ăn cơm.

Tay nghề Chu Lê tất nhiên là mỗi người đều khen, Thẩm Ngư kẹp quả ớt cay cắn một miếng, vừa ăn vừa nói: “Thật tốt, về sau A Lê chính là tẩu tử nhà chúng ta, con rốt cuộc có thể quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận, thuận lý thành chương ăn món tẩu tử nấu, ca, ca cũng vậy nha!”

Nói, đưa qua cho hắn một ánh mắt ý vị thâm trường, Thẩm Việt liếc mắt muội muội một cái, không nói chuyện.

Thẩm Yêu nói: “Chúng ta đã thương lượng xong, ngày cũng định ở mùng tám tháng giêng qua năm, ta vừa mới lật hoàng lịch, ngày đó rất tốt, thích hợp gả cưới.”

Chu Lê không khỏi nói: “Mùng 8 tháng giêng? Vậy là chưa đến nửa tháng?”

Ngưu thị cho rằng nàng lo lắng thời gian quá gấp, hôn lễ chuẩn bị không chu toàn, vội nói: “Con yên tâm, thời gian tuy rằng có chút gấp, nhưng nên chuẩn bị chúng ta đều sẽ chuẩn bị, tam môi lục sính mọi thứ đều đủ.”

Chu Lê cúi đầu: “Không cần phiền toái như vậy, rốt cuộc nhà của chúng ta cũng không có của hồi môn gì.”

Ngưu thị cười nói: “Muốn của hồi môn làm gì, có con qua đây là được.”

Thẩm Việt thấy trên bàn cơm vẫn luôn nói đến hôn sự, Chu Lê đều xấu hổ đến không dám gắp đồ ăn, vội đổi đề tài, làm mọi người mau mau ăn cơm của mình.

Mấy người vừa ăn vừa tán gẫu, nhưng bởi vì mới vừa thương nghị hôn sự, hai ba câu lại nói trở về.

Giữa chừng, Ngưu thị đột nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ trán nói: “Nga, sao chúng ta lại quên việc này được, nếu đã định ra hôn kỳ, như vậy nam nữ đôi bên trước lúc thành thân không thể gặp nhau, sau thành thân mới có thể gặp. Mau, hai người các con mau ăn, A Lê cùng nương con mau trở về, phong tục nào nên giữ chúng ta vẫn phải giữ, mới cát lợi.”

Chu Lê kinh ngạc một chút, Thẩm Việt mím môi.

“Nương, chúng con ở gần như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sao có thể không gặp trong nhiều ngày như vậy được.”

“Cũng đúng……” Ngưu thị nghĩ nghĩ, “Như vậy đi, A Lê gần đây nên ở trọ, Việt Lang con chỉ ở nhà, chỉ cần không đi lên trấn trên, hai đứa sẽ không gặp.”

Lý thị nghe xong cũng nói được, Thẩm Yêu nghe xong gật gật đầu.

Chu Lê cắn đầu chiếc đũa, cùng Thẩm Việt liếc nhau, chung quy vẫn chưa nói gì.

Ăn cơm xong, Chu Lê còn muốn dọn dẹp chén, Ngưu thị vội bảo nàng đi trở về, nơi này để bà dọn dẹp. Trong miệng luôn nói thành thân cát lợi may mắn.

Thẩm Việt còn muốn đi đưa Chu Lê, lại bị Ngưu thị ngăn cản. Mắt thấy Chu Lê bị Lý thị kéo ra sân, thân ảnh biến mất ở cửa, trong lòng tức khắc hoảng loạn. Nhưng thấy nương cùng Lý thị cố chấp với phong tục này như vậy, hắn lại khó nói cái gì. Rốt cuộc ở chỗ bọn họ, khi thành thân đều luôn làm như vậy.

Chu Lê trở về nhà, Lý thị nhanh chóng thúc giục nàng thu dọn đồ đạc trở về tiệm.

Chu Lê giống như vịt bị đuổi giữa đồng, vội vã trở về trấn trên.

Những thợ thủ công đó động tác rất nhanh, mất hai ngày đã sửa xong nhà bếp, Chu Lê lại có thể làm đậu hoa bán. Cửa hàng lại khai trương lần nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-115.html.]

Chỉ là hai ngày này mỗi khi rảnh rỗi, nàng đều sẽ xốc tường vải kia lên, nhìn bên cạnh một cái, dưới tàng cây cam trống trơn, cửa phòng cũng khóa, Thẩm Việt không có ở đây. Trong lòng sẽ có chỗ nào đó không yên.

Nàng thấy kỳ quái, hơn hai năm nay, nàng cũng có rất nhiều thời điểm không gặp Thẩm Việt, nhưng chưa bao giờ có loại cảm giác này, hiện giờ bất quá cũng chỉ mới hai ba ngày, thế nhưng thời gian dường như chậm lại, sống một ngày bằng một năm.

Nàng đếm đếm ngày, còn ba ngày nữa ăn tết, qua năm còn có tám ngày nữa, bọn họ sẽ thành thân…… Nghĩ đến thành thân, trong lòng lại là một trận rung động.

Một ngày này, sau khi nàng đóng cửa, rảnh đến chán, mỗi ngày trời còn chưa tối, một mình một người ngốc tại cái viện trống trơn, cảm thấy không thú vị, nên đi ra ngoài thay đổi không khí.

Đi ngang qua một thư quán, đột nhiên liền nghĩ đến Thẩm Việt, hắn đọc nhiều sách như vậy, nếu sắp làm tức phụ của hắn, có phải mình cũng nên đọc thêm sách, miễn cho ngày sau làm hắn mất mặt.

Nàng đi đến trước thư quán, tiếp theo cầm mấy quyển sách lên.

Chủ tiệm thấy nàng, ân cần cười nói, “Tiểu nương tử mua sách đi a, đây là mấy quyển cuối cùng, ta vội vã dọn quán, ngươi xem thử đi, ta giảm cho ngươi nửa giá, ngươi mua hết chỗ này thật sự rất lời a, ngày thường chút tiền ấy không mua được nhiều như vậy đâu, hơn nữa,” chủ tiệm ra vẻ thần bí, “Sách nơi này của ta, chỗ khác mua cũng không có.”

Chu Lê không nghe ra ám chỉ trong lời chủ tiệm nói, nhìn nhìn trên sạp cũng chỉ còn năm quyển sách, tốn không bao nhiêu tiền, liền đồng ý.

Ôm sách trở về, thấy sắc trời không còn sớm, đi rửa mặt, nhưng lại không muốn vào phòng sớm như vậy, liền thắp đèn lên, ngồi cạnh bàn trong sân đọc sách.

Trong mấy quyển nàng mới mua, tùy ý rút một quyển ra xem, lật trang đầu tiên ra xem, nàng mới biết được, hình như là một quyển tiểu thuyết, tên là "Ngọc Đào Xuân Sắc".

Mấy năm nay nàng cũng nhận biết được không ít chữ, cơ bản đọc đã không thành vấn đề, chỉ là những cái văn vẻ nho nhã đó, đọc lên đã khó đọc, có lúc nàng nhận ra được chữ, lại có đôi khi cũng không hiểu ý nghĩa cho lắm.

Nàng nhìn vài trang sách kia, đại khái vẫn có thể lý giải, nôm na chính là, tiểu thư một gia đình giàu có, ra cửa dạo chơi, gặp được một hòa thượng tuổi trẻ tuấn mỹ ở chùa miếu, từ đây lại đơn phương rung động, ba ngày hai lần tới chùa miếu tìm hòa thượng kia, hòa thượng vẫn luôn duy trì khoảng cách với tiểu thư, tiểu thư vì thế chảy nước mắt vô số lần, rốt cuộc có một ngày, tiểu thư quyết định chặt đứt tơ tình, không quấy nhiễu hòa thượng kia tu hành, quyết định gả chồng.

Nàng đi đến chùa miếu, nói tin tức này cho hòa thượng kia biết, nghĩ rằng đoạn tình duyên hoang đường này của mình cuối cùng cũng chấm dứt, ai ngờ, hòa thượng kia nghe xong, cư nhiên giữ tiểu thư nọ ở trong sương phòng, không cho nàng đi.

Miêu tả kế tiếp Chu Lê không hiểu được, bởi vì đó là một bài thơ, viết là:

- Cản phương nhập hoài nghê thường tẫn, tấn nghiêng thoa lạc cắn xuân anh,

- Phật giường từ đây nhiễm kiều sắc, như tới đọa trần động phàm tâm,

- Đi ngược dòng nước ngọc đào run, người cầm lái cầm lái phấn liên khuynh.

Chu Lê cân nhắc sau một lúc lâu vẫn không hiểu, nhăn mi lại, không khỏi đọc ra tiếng: “Đi ngược dòng nước ngọc đào run, người cầm lái cầm lái phấn liên khuynh?” Còn đọc liền hai lần.

Đột nhiên, một thanh âm nam tử từ đỉnh đầu bao phủ xuống:

“Nàng đang xem sách gì?”

Chu Lê cả kinh, chợt ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Việt đứng ở phía sau mình, trong đôi con ngươi ánh lên ngọn đèn dầu đang nhảy múa trên bàn, hiện ra vài phần ý vị không rõ.

Chu Lê nghi hoặc nói: “Sao ngươi lại tới đây? Không phải không thể gặp mặt sao?”

Mà Thẩm Việt cũng không để ý câu hỏi này, hơn nữa duỗi tay lấy sách trong tay nàng qua, lật hai trang, nhàn nhạt nói: “Nàng thích xem loại sách này?”

Chu Lê nói: “Ngươi tới đúng lúc, sách này khó hiểu quá, ngươi nhìn câu này đi, đây là có ý gì a?”

Thẩm Việt buông sách, giơ tay nhẹ nhàng sờ soạng khuôn mặt Chu Lê một chút, thanh âm mang theo một chút khàn: “Nàng thật muốn biết?”

Loading...