CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-01-01 19:12:45
Lượt xem: 33

Một đường chạy về nhà, ba trưởng bối thấy nàng trở về, mới vừa rồi ngươi một câu ta một câu, bây giờ hoàn toàn an tĩnh, sôi nổi nhìn về phía nàng.

Chu Lê lập tức đi qua, trên mặt không có biểu tình gì, ngữ khí cũng lạnh như băng, nhìn Thẩm Yêu cùng Ngưu thị nói: “Yêu gia gia, Yêu bà bà, tơ lụa cùng bạc nén này các người vẫn nên mang về đi thôi, những điều tam thúc nói với hai người đều là hắn bịa chuyện, không có chuyện đó, Chu Lê ta ngay thẳng không sợ gì cả, cũng không sợ người trong thôn nói này nói nọ.”

Thẩm Yêu cùng Ngưu thị hai mặt nhìn nhau, trước khi bọn họ tới nhi tử đã dặn dò, tính tình A Lê hiếu thắng, nói bọn hắn không cần nhắc tới chuyện này, nhắc tới A Lê cũng sẽ không thừa nhận.

Vì thế, Ngưu thị đứng dậy giữ c.h.ặ.t t.a.y Chu Lê, tươi cười nói: “A Lê, không phải như vậy, kỳ thật cả nhà chúng ta đều thực thích ngươi, trước kia không nghĩ ghép đôi ngươi cùng với Việt Lang, hiện giờ mới nghĩ tới, ngươi cũng biết, mấy năm nay chúng ta nói cho Việt Lang không ít cô nương, một người hắn cũng không ngó tới, nhưng hôm nay hắn muốn cưới ngươi, ta và cha hắn mới phản ứng lại, thì ra trong lòng Việt Lang vẫn luôn có ngươi.”

Chu Lê nói: “Yêu bà bà, người nhìn bối phận giữa hai nhà chúng ta đi, nếu thật sự thành có phải quá loạn hay không, huống hồ tam thúc là Giải Nguyên lang, đầu xuân sang năm sẽ phải vào kinh khảo thí, không chừng có thể đoạt được Trạng Nguyên Bảng Nhãn trở về, đến lúc đó là phong cảnh cỡ nào, trong kinh có biết bao nữ tử quan gia, luôn sẽ có một người lương xứng với tam thúc, A Lê chẳng qua là quả phụ đã gả cho người, thân phận thấp kém, thật sự không xứng với tam thúc. Mấy thứ kia các người vẫn mang về đi thôi.”

Thẩm Yêu cùng Ngưu thị lại liếc mắt nhìn nhau một cái, trước đó nhi tử cũng có dặn, nếu A Lê quyết tâm không chịu, cứ làm trò một chút rồi đi về, để A Lê có thời gian suy nghĩ.

Vì thế, hai vợ chồng già bắt đầu xướng lên vở Song Hoàng, Ngưu thị đột nhiên vỗ đùi khóc lên, đau lòng tố nhi tử mình là đồ hỗn trướng, Thẩm Yêu ngay sau đó liền nói, nếu A Lê không gả cho hắn, vậy đuổi hắn ra khỏi nhà, bằng không, dứt khoát đánh gãy chân quăng ra ngoài.

Lý thị cho dù có tật ở tai cũng bị nhiễu đến phiền lòng, Chu Lê thấy căn bản không nói được hai lão nhân gia này, thầm nghĩ không biết Thẩm Việt bày mê hồn trận gì cho bọn họ, đến nỗi bọn họ nhất định không phải nàng là con dâu thì không được

Trong lúc nhất thời bực bội vô cùng.

Ngưu thị náo loạn nửa ngày, thấy tương đối ổn rồi, thu tiếng khóc, nhìn Lý thị nói: “Không bằng như vậy đi, chúng ta để đồ ở đây cho ngươi bảo quản trước, chúng ta cho A Lê một chút thời gian suy xét đi, ngươi thấy 10 ngày có đủ hay không? Nếu sau 10 ngày A Lê vẫn không đồng ý, hai nhà chúng ta từ nay về sau sẽ không đề cập tới chuyện này nữa.”

Lý thị nhìn về phía Chu Lê, cho nàng tự quyết định, trong lòng Chu Lê rối như tơ, có thể ra được chủ ý gì, nàng cũng coi như đã hiểu rõ, cả nhà Thẩm Yêu quyết tâm sẽ không thu hồi đồ về lại.

Nàng không muốn lại tiếp tục nghe việc này, cũng không còn tâm tình đối phó, lập tức xoay người, chạy vào phòng trong, khóa trái cửa lại.

Chu Lê về phòng ngồi vào mép giường, hiện giờ đã khóc không được, chỉ còn lại có tức. Nghe được tiếng Thẩm Yêu cùng Ngưu thị cáo từ bên ngoài, không được bao lâu, Lý thị liền tới gõ cửa.

Nàng không muốn đi ra ngoài, liền đẩy cửa ra nói không thoải mái, muốn nằm trong chốc lát. Lý thị hiểu rõ, cũng không hề tới quấy rầy nàng.

Nàng hãy còn tức đến nửa ngày, mới ép buộc mình bình tĩnh lại, xem xét qua đầu đuôi câu chuyện ở trong đầu một lần, đột nhiên có chút mê mang.

Thẩm Việt nháo lớn như vậy, đặc biệt là sáng nay hắn một đường ôm mình về nhà, bị nhiều người trong thôn thấy như vậy, chỉ sợ hiện giờ đã đồn đãi khắp Thẩm gia thôn.

Vương Hứa chắc chắn gả không được, chẳng lẽ thật sự phải gả cho Thẩm Việt?

Nàng nghĩ như thế nào, đều cảm thấy nàng và Thẩm Việt không có khả năng trở thành một đôi.

Nhất thời lại nghĩ tới Thẩm Việt nói đêm qua, mấy năm trước đây hắn bị xà nhà đánh trúng nơi đó, hiện giờ đã không còn tôn nghiêm nam nhân, thật đúng là đáng thương.

Nhưng thật ra nàng không để bụng việc đó, cũng không biết nữ tử khác có thể để ý không. Nàng tưởng tượng trong đầu, ngày nào đó Thẩm Việt trúng tiến sĩ, nghênh cưới quý nữ nhà cao cửa rộng, đã bái thiên địa, tiến vào động phòng…… Sau đó ngày thứ hai quý nữ liền nháo lên muốn hòa ly, thông báo lý do hòa ly cho cả thiên hạ, đến lúc đó không nói Thẩm Việt mất hết mặt mũi, chỉ sợ tâm muốn c.h.ế.t cũng đều có.

Nhưng nếu nàng gả cho hắn, nàng còn có thể giúp hắn gạt người……

A a a! Gả cái gì mà gả? Gả cho hắn làm cái gì?

Chu Lê nghĩ đến đau đầu, chui toàn người vào trong chăn lại khóc lên.

Chu Lê vẫn luôn ở trong phòng đến nửa buổi chiều mới đi ra ngoài, vừa đi ra, Lý thị liền nhào lên tới khuyên nàng, kêu nàng mấy ngày này đến trấn trên ở đi, hiện giờ trong thôn nơi nơi đều là lời đồn về nàng cùng Thẩm Việt, bảo nàng đi trấn trên tránh đầu sóng ngọn gió, miễn cho nghe xong những lời nhàn thoại đó lại tức giận.

Chu Lê cũng nghĩ như vậy.

Lý thị lại nói, chuyện nói từ hôn với Vương Hứa, nữ tử chờ gả như nàng không nên ra mặt, vẫn nên để bà ra mặt lui hôn thôi.

Chu Lê chấp nhận, kỳ thật nàng cũng không biết nên đối mặt với Vương Hứa như thế nào, có lẽ để Lý thị đi càng thích hợp hơn.

Đến buổi chiều, Chu Lê liền ra cửa, đi trong thôn, đúng là một đường đều có người chỉ chỉ trỏ trỏ, có lời nói đứt quãng truyền vào tai nàng, hoặc nói nàng câu dẫn Thẩm Việt, hoặc nói nàng hai chân đứng hai thuyền, tựa như đang chọc vào cột sống mắng nàng. Nàng thật sự nghe không nổi nữa, bước chân nhanh hơn rời đi.

Trở lại cửa hàng, nàng đứng ở hậu viện nhìn thoáng qua tường phía Bắc kia, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội không ngừng đi ra ngoài, đi trên đường tìm mua loại đinh đóng trên tường viện, mua hai trăm cái, mời sư phó trở về, đóng toàn bộ đinh lên bức tường ở hậu viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-105.html.]

Nhìn từng hàng đinh chỉnh tề, nhọn nhọn chọc c.h.ế.t người kia, nàng mới an tâm.

Lúc đó, Thẩm Việt khoanh tay đứng ở viện cách vách, ngẩng đầu nhìn một loạt đinh rậm rạp kia, dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, đột nhiên cười ra tiếng.

Ngày hôm sau, Chu Lê quyết định đi lên huyện thành dạo, hiện tại nàng vô cùng phiền muộn, cũng không muốn mở cửa buôn bán, liền nghĩ đi ra ngoài giải sầu một chút.

Ai ngờ mới vừa ra cửa liền gặp Thẩm Việt, Thẩm Việt vịn nàng lại hỏi: “Nàng đi đâu?”

Chu Lê không có tâm tư để ý đến hắn, lại sợ hắn một đường đi theo mình, chỉ nói: “Ta đi chỗ nào không liên quan đến ngươi.”

Hắn lại nói: “Bao lâu mới trở về? Ta mua chút đậu hoa.”

Chu Lê trừng mắt liếc mắt hắn một cái: “Hôm nay không buôn bán, cả ngày hôm nay bà chủ đều không ở nhà.”

Thẩm Việt lặp lại nói: “Cả một ngày đều không ở sao?”

Chu Lê cảm thấy không thể hiểu nổi hắn: Ngươi quản có phải một ngày hay không làm gì.

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không đáp lời hắn, bước chân rời đi.

Nàng đi được hai bước quay đầu lại nhìn một cái, xác định Thẩm Việt không đi theo, mới yên tâm.

Thẩm Việt nhìn Chu Lê đi xa, xoay người, đi về phố tây.

Ở phố tây có rất nhiều thợ ngoã*, thường xuyên canh giữ ở chỗ đó, chờ người tìm bọn họ làm việc, Thẩm Việt một lần mời mười người trở về.

*thợ ngõa: người chuyên làm nghề lợp ngói

Đến buổi chiều, Chu Lê từ huyện thành trở về, nàng đi dạo một ngày cũng không mua được gì, ngược lại còn làm mình mệt mỏi vì quá sức, về tới nhà, liền tính về phòng nằm nghỉ.

Nàng rũ đầu xốc mành ngăn lên, đi xuống thềm đá hậu viện, bước đi về phòng, nhưng mới vừa đi được hai bước lại dừng chân.

Chờ một chút, hình như có chỗ nào không đúng?

Quang cảnh trong viện này, không đúng lắm.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía tường viện phía Bắc —— tường đâu?

Sao lại không thấy tường?

Chu Lê cả kinh.

Ánh mắt chiếu tới nơi đã không còn tường viện, hậu viện không lớn này đột nhiên kéo dài gấp đôi về hướng bắc, mà viện được kéo dài gấp đôi kia, chính giữa có một cây cam, dưới tàng cây có một cái bàn đá, bên cạnh bàn có một nam tử.

Nam tử ngồi nghiêng so với Chu Lê, một thân áo dài, dáng người thẳng, tay trái cầm sách, đang nghiêm túc đọc sách, tay phải cầm ấm trà lên, đang châm trà.

Rót trà xong, bưng lên nhấp một ngụm lại buông xuống, mà ánh mắt trước sau không dời nhìn chằm chằm vào sách trong tay.

Hoàng hôn hôm nay không có tuyết rơi, ngược lại còn có chút ráng chiều, nhu nhu chiếu qua tàng cây cam, tạo thành từng đốm màu nhợt nhạt loang lổ, hoặc rơi trên mặt đất, hoặc in trên áo dài của nam tử.

Chu Lê hoảng hốt, tiếp theo chuyển qua kinh hãi, cuối cùng lại là giận dữ, các loại cảm xúc đan xen tại một khắc này, không khỏi hô to một tiếng:

“Thẩm Việt! Tường viện đâu?”

Ánh mắt Thẩm Việt lúc này mới từ trên sách dời qua, nhìn Chu Lê, tiếp theo cười nói:

“Chủ nhà đột nhiên quyết định muốn bỏ đi.”

Loading...