Cô Lao Công Duy Nhất Trong Trò Chơi Kinh Dị - [Phần 8] - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-12-05 19:22:38
Lượt xem: 471

Không có những hình ảnh bắt mắt, chỉ có những chuỗi ký tự giao tranh qua lại.

 

Thứ anh ta sử dụng không phải là ngôn ngữ lập trình thông thường.

 

Mặc dù thời đại học, tôi không phải chuyên ngành máy tính, nhưng cũng từng học qua môn này.

 

Tôi chỉ có thể nói, hoàn toàn không hiểu nổi ông ấy đang nhập gì vào.

 

Dù biết bản thân không giúp được gì, tôi vẫn yên lặng đứng một bên.

 

Biết đâu, lỡ như cần đến tôi thì sao?

 

Thời gian chầm chậm trôi qua, sự tập trung của anh ta lúc này không ai có thể sánh bằng.

 

Một tiếng, hai tiếng...

 

Tôi sợ tạo ra tiếng động sẽ làm phiền anh ta.

 

Ba tiếng sau, anh ta mồ hôi nhễ nhại, gõ xuống chuỗi mã cuối cùng.

 

"Xong rồi, nếu không bị can thiệp, trong vòng ba ngày tới, diễn đàn này chắc chắn sẽ không thể hoạt động."

 

Nghe vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Thầy không sao chứ?"

 

Anh ta mệt mỏi đáp: "Không vấn đề gì, nghỉ ngơi một chút là được. Cô tự nhiên nhé, tôi sang phòng bên nằm một lát."

 

Anh ta đứng dậy đi vào phòng khác, đóng cửa lại, lập tức ngủ say.

 

Nhờ thường xuyên dọn dẹp, thể lực của tôi giờ đây đã tốt hơn rất nhiều so với lúc mới vào trò chơi kinh dị.

 

Đứng ba tiếng cũng không thấy mệt, tôi duỗi người hoạt động nhẹ, sau đó bắt đầu đi quanh biệt thự.

 

Đi được không xa, tôi thấy một ổ mèo.

 

Không xa đó có một bức ảnh, trong ảnh là một con mèo và một người trẻ tóc dài.

 

Tôi nhận ra ngay, con mèo đó chính là Tiểu Bạch.

 

Hóa ra Tiểu Bạch thật sự là một con mèo.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Lâu sau, thầy giáo mới từ phòng bước ra, nói: "Xin lỗi vì để cô đợi lâu."

 

Tôi lắc đầu: "Không sao đâu ạ, lần này thật sự cảm ơn thầy rất nhiều."

 

Anh ta cười: "Chỉ là việc nhỏ thôi, huống chi đây là chuyện Tam Hào nhờ tôi làm." 

 

Tôi cũng cười đáp: "Thầy có lời nào muốn nhắn lại không? Em có thể chuyển lời cho cậu ấy."

 

Anh ta trầm tư giây lát, nghiêm túc nói: "Chỉ cần cô nói với nó rằng, thầy vẫn đang tiếp tục chiến đấu với con quái vật mạng đó. Những ghi chép mà nó để lại, thầy đều đã xem qua."

 

Khi trở lại hậu trường trò chơi kinh dị, một lần nữa gặp Tiểu Hắc, ánh mắt tôi trở nên phức tạp.

 

Nỗi đau đớn và tuyệt vọng của nó, tất cả đều bắt nguồn từ sự chống chọi.

 

Những cuốn ghi chép dày đặc, thỉnh thoảng lại chen vào vài dòng cảm xúc thật.

 

Dưới những nét chữ nguệch ngoạc, là khao khát tìm đến cái chết.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-lao-cong-duy-nhat-trong-tro-choi-kinh-di/phan-8-chuong-5.html.]

[Muốn c.h.ế.t quá, muốn c.h.ế.t quá.]

 

Nhưng...

 

[Con mèo ngốc tôi đã vứt bỏ lại tìm về rồi.]

 

[Khi nó l.i.ế.m những vết thương của tôi, tôi lại một lần nữa dấy lên hy vọng sống.]

 

09

 

Tiểu Hắc hỏi: "Má Ngô, mọi chuyện xong rồi à?"

 

Tôi gật đầu: "Tất cả đều nhờ thầy của cậu, mọi việc đã hoàn thành mỹ mãn. Tiếp theo, người chơi sẽ không thể mua cách vào trò chơi từ diễn đàn nữa."

 

Nó nói: "Vậy thì tốt, chúng ta đã làm hết sức rồi. Tiếp theo chỉ có thể dựa vào ông chủ thôi."

 

Tôi nhìn Tiểu Hắc, nói: "Thầy của cậu nhờ tôi chuyển lời rằng, chuyện liên quan đến quái vật mạng, thầy ấy vẫn đang kiên trì. Những ghi chép cậu để lại, thầy ấy đã đọc hết."

 

Con ngươi của Tiểu Hắc thoáng d.a.o động, chỉ đáp ngắn gọn: "Biết rồi."

 

Tôi nói tiếp: "Thầy ấy còn bảo tôi chăm sóc cậu nhiều hơn."

 

Tiểu Hắc đáp: "Cô vẫn nên chăm sóc bản thân trước đi, Má Ngô."

 

Tôi khẽ cười.

 

Hai ngày sau, ông chủ trở lại hậu trường trò chơi.

 

Khi ông ấy về, tôi đang ngủ say sưa trên ghế của ông ấy.

 

Lúc mơ màng tỉnh dậy, tôi thấy nụ cười của ông ấy.

 

Ông chủ nói: "Xin hỏi dọn vệ sinh đại nhân, chiếc ghế này của tôi ngồi có thoải mái không? Hay là tôi đổi cho cô một chiếc sofa? Thêm cái gối nữa nhé?"

 

Tôi cười đáp: "Có thì tuyệt nhất luôn!"

 

Ông ấy nhìn tôi: "Mơ cũng đẹp đấy, dậy mau nào."

 

Tôi cười hì hì, nhường chỗ cho ông ấy rồi nói: "Ông chủ bình an vô sự, thật sự tốt quá."

 

Ông chủ nói: "Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì được?"

 

Tôi đáp: "Trước đây có rất nhiều người chơi nói muốn đến Dấu vết của lịch sử, tôi hơi lo lắng. Hơn nữa, trước khi ông đi cũng không nói với tôi."

 

Ông ấy liếc tôi một cái: "Cô là ông chủ hay tôi là ông chủ? Chưa thấy ông chủ nào lại phải báo cáo với nhân viên cả."

 

Tôi nhìn ông ấy: "Ông là ông chủ, nhưng chúng ta là người một nhà."

 

Ông ấy nhìn tôi một lát, rồi nói: "Được rồi, cô nói đúng. Lần sau tôi sẽ làm một bản PPT năm mươi trang rồi đi."

 

Tôi cười: "Không cần đâu, ông chỉ cần nói một tiếng là chúng tôi chuẩn bị tâm lý được rồi."

 

"Đúng rồi, ông chủ, những người chơi đó không gây rắc rối cho ông chứ?"

 

Ông ấy lắc đầu: "Người chơi thì không vấn đề gì, phiền phức là ở chỗ người của Kính Trung hội. Họ định trà trộn vào nhóm người chơi, làm loạn tầm nhìn, rồi nhân cơ hội liên lạc với kẻ tiền nhiệm. Đó chính là kế hoạch của họ. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là số lượng người chơi vào phó bản lại rất ít."

 

Tôi cười nói: "Tất cả là nhờ công của Tiểu Hắc."

 

Loading...