Cô Lao Công Duy Nhất Trong Trò Chơi Kinh Dị - [PHẦN 4] - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-12-05 17:24:55
Lượt xem: 794

"Nếu Cửu Vĩ bắt đầu với cách ăn này từ đầu, tôi nghĩ chức vô địch đã không còn bất ngờ. Nhưng hiện tại, kết quả vẫn còn là ẩn số!"

 

"Hãy cổ vũ cho thí sinh mình yêu thích nào!"

 

Tôi vui vẻ nói: "Cố lên Tiểu Lý! Cố lên Cửu Vĩ! Cố lên Đồ Tể! Cố lên Cưa Máy! Cố lên Búp Bê!"

 

Ông chủ khẽ cười: "Cô đúng là không thiên vị ai cả."

 

Tôi mỉm cười đáp lại: "Bình đẳng mà, ai thắng cũng đều tốt cả."

 

Ông chủ hỏi tôi: "Có muốn cược không? Cược xem ai thắng."

 

Tôi lắc đầu: "Tôi từ chối đánh bạc."

 

Ông bật cười ha hả.

 

"Tốc độ bình luận của Đa Xỉ Điểu ngày càng nhanh: 'Khoảnh khắc quyết định đây rồi! Nhà vô địch là... Đồ Tể! Xin chúc mừng Đồ Tể! Anh ấy đã thể hiện kỹ thuật thành thạo và sự điềm tĩnh của một người sành ăn kỳ cựu. Chức vô địch thuộc về anh ấy là hoàn toàn xứng đáng!'

 

'Hãy cùng dành những tràng pháo tay động viên cho các thí sinh khác, những người đã cùng nhau tạo nên một trận đấu mãn nhãn. Thất bại là điều thường tình trong cuộc sống, xin các thí sinh đừng nản lòng.'

 

'Bây giờ, mời ông chủ trao cúp vô địch cho người chiến thắng.'"

 

Ông chủ xuất hiện trên màn hình với một chiếc đầu lơ lửng, chiếc cúp lấp lánh xoay quanh đầu ông.

 

Ông nhìn vào màn hình, nói với Đồ Tể: "Chúc mừng cậu."

 

Đồ Tể người luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, bất ngờ nở một nụ cười hiếm hoi: "Cảm ơn ông chủ, cảm ơn mọi người. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng, không ngừng nỗ lực, để trở thành một thánh ăn đích thực."

 

Máy quay chuyển về Đa Xỉ Điểu: "Nhắc đến các trận đấu, không thể không kể đến một vị khán giả vừa bị cấm phát biểu. Xin mời Tiểu Trương, Má Ngô và Cặp mèo trắng, mèo đen lên sân khấu biểu diễn vở kịch 'Tiểu Trương Long Vương'!"

 

14

 

Phó bản Huyết Nguyệt.

 

Toàn thân tôi run rẩy: "Phản rồi, phản rồi! Một tên ở rể mà cũng dám cắn ngược chủ nhân!"

 

Tiểu Bạch đứng phía sau Tiểu Hắc, ngẩng cao cái đầu nhỏ, nhìn Tiểu Trương nói: "Ngươi, chỉ là một kẻ ở rể, lại dám làm phật lòng Má Ngô, đúng là không biết tự lượng sức mình! Ngươi có biết không? Trong phó bản Huyết Nguyệt, đều là Long Vương định đoạt! Tiểu Hắc đã kết nối với thuộc hạ dưới trướng Long Vương rồi, ngươi không xứng đáng làm rể Ngô gia nữa!"

 

Bình luận tràn ngập trên màn hình:

 

[Tiểu Bạch đáng yêu quá!]

 

[Tiểu Bạch sao lại biết nói vậy?]

 

[Nghe không ra sao? Đây là lồng tiếng mà.]

 

[Lần này tôi đứng về phía Tiểu Bạch.]

 

Tiểu Hắc đứng trên mái nhà, từ trên cao nhìn xuống, dùng đuôi cuốn lấy tờ giấy ly hôn rồi ném xuống trước mặt Tiểu Trương: "Khuyên ngươi ngoan ngoãn ký tên đi, cầm đồ của ngươi rồi cuốn xéo khỏi Ngô gia."

 

[Tiểu Hắc cũng rất ngầu.]

 

[Khi nào Tiểu Hắc đến phó bản Pharaoh chơi nhỉ? Nhà ta có kim tự tháp cũng to lắm!]

 

[Âm mưu của ngươi ta đã nghe rõ từ phó bản Lăng Mộ rồi.]

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Tiểu Trương nghiến răng: "Các ngươi đừng có hối hận!"

 

[Diễn xuất của Tiểu Trương hơi đơ nha.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-lao-cong-duy-nhat-trong-tro-choi-kinh-di/phan-4-chuong-7.html.]

 

[Cảm giác hơi gượng gạo.]

 

[Không bằng mấy bé mèo.]

 

Tiểu Hắc cười lạnh: "Vẫn còn cứng miệng à? Nhà ta và Ngô gia hợp lực mạnh mẽ, sắp sửa bước lên hàng thế gia. Ngươi chỉ là một kẻ ở rể nhỏ bé, tốt nhất nên biết điều mà biến đi."

 

[Tiểu Hắc ngầu quá đi!]

 

[Ủng hộ Tiểu Hắc.]

 

Nhìn bình luận, Tiểu Trương không nhịn được nữa, nói: "Ta nói các ngươi có biết xem kịch không đấy? Nhan sắc là chính nghĩa à? Diễn xuất của ta tốt như vậy mà không ai nhận ra sao?"

 

Tôi kéo tay cô ấy: "Tiểu Trương, OOC rồi."

 

Cô ấy hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại: "Làm phiền đạo diễn hô lại từ đầu đi."

 

Đạo diễn là Rồng Komodo gật đầu: "Được thôi, không thành vấn đề."

 

"3, 2, 1…"

 

"Bắt đầu!"

 

......

 

Tôi quay lại hậu trường phó bản, chương trình thứ ba "Bí mật của những lá bài" đã bắt đầu từ lâu.

 

Ông chủ hỏi: "Sao giờ cô mới quay lại?"

 

Tôi đáp: "An ủi Tiểu Trương một chút, hình như cô ấy vừa nhớ lại vài ký ức không vui."

 

Ông chủ thở dài: "Cô ấy hình như từng là một diễn viên, nhưng giống như phần lớn mọi người, không đạt được chút thành tựu nào. Nhưng cuộc đời này vốn bất công, cố gắng không có nghĩa là sẽ được báo đáp."

 

Tôi gật đầu tán thành: "Ngẫm lại cũng thấy đúng."

 

Từ cổ chí kim, đều là như vậy.

 

Không nói thêm gì nữa, ánh mắt ông chủ dời sang chương trình tiếp theo trên danh sách.

 

"Thơ ca nịnh nọt: 'Ta và ông chủ của ta'"

 

Người trình diễn: Ngô Tử Du.

 

Một đường gạch chéo dài xẹt qua.

 

Ông chủ nhìn ta nói: "Phần này đừng đưa lên sân khấu nữa, tôi mất mặt lắm."

 

Ông tiếp tục nhìn sang phần tiếp theo.

 

"Thử thách: Thức xuyên đêm đọc tiểu thuyết."

 

Người trình diễn: Đôn Đôn.

 

Ông chủ chớp đôi mắt dọc của mình một cái, nói: "Lúc Đôn Đôn biểu diễn, nhớ phát cho mọi người một ít lá bài, coi như đang xem chương trình Xuân Vãn năm nay đi."

 

Cùng với màn ảo thuật xuất sắc của chú hề kết thúc, cuối cùng cũng đến tiết mục Đôn Đôn đọc tiểu thuyết.

 

Đôn Đôn lấy ra một quyển Tiên Tông dày cộp, nói: "Ta bắt đầu đọc đây."

 

Loading...