Cô Lao Công Duy Nhất Trong Trò Chơi Kinh Dị - [PHẦN 4] - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-12-05 17:23:46
Lượt xem: 947
Nó như một con sứa khổng lồ khẽ vẫy động, tạo nên từng lớp sóng, trôi dần về phía tôi.
Thuyền cướp biển chao đảo dữ dội qua lại.
Khi đã tiến sát, Tiểu Bạch nhảy lên thuyền, nhìn tôi: "Meo?"
Tôi nhìn nó: "Đi thăm nhà người khác không, Tiểu Bạch?"
Tiểu Bạch quay đầu lại liếc nhìn Hải Quái.
Hải Quái thản nhiên đáp: "Cứ đi đi, chỉ cần có mặt trời ở đây là được rồi."
Tôi quay sang Hải Quái: "Đợt này đã bắt đầu trồng mười ngàn cây rồi, tôi sẽ tranh thủ đến kiểm tra thường xuyên."
Nó ngạc nhiên: "Nhiều vậy sao?"
Tôi giải thích: "Mười ngàn cây mới đủ để tạo thành một dải rừng chắn gió. Một ngàn cây thì ít quá."
Đôi mắt nó, so với thân hình to lớn, nhỏ bé đến đáng yêu, chớp chớp: "Cảm ơn cô, Má Ngô."
Tôi mỉm cười: "Đừng cảm ơn tôi, tôi làm chẳng được bao nhiêu. Chủ yếu vẫn nhờ vào túi tiền vô hạn của ông chủ, có thể thuê được người đến trồng cây."
Nó nhìn tôi: "Má Ngô, cô đen đi rồi."
Tôi xua tay: "Cũng không đen lắm đâu, tôi chỉ ở đó vài ngày, trồng được mấy chục cây thôi mà."
Đôi mắt nhỏ của nó bỗng ánh lên chút nước: "Cảm ơn cô, Má Ngô."
Thấy nó sắp khóc, tôi vội bế Tiểu Bạch lên: "Đi trước đây, hẹn gặp lại sau."
Tôi rất sợ phải nhìn thấy nước mắt.
"Hẹn gặp lại, Má Ngô."
11
Phó bản Huyết Nguyệt.
Tiểu Bạch và Tiểu Trương nhìn nhau chằm chằm.
Tiểu Trương lấy ngón tay chọc vào trán Tiểu Bạch: "Là mèo thật nè."
Tiểu Bạch dùng chân đẩy ngón tay đang thò ra lần nữa: "Meo."
Tiểu Trương lẩm bẩm: "Không thích vậy à?"
Cô ấy suy nghĩ một chút: "Má Ngô, cô còn cá khô không?"
Tôi lắc đầu: "Hết rồi."
Tiểu Trương lập tức bay lên, tìm một nhánh cỏ đuôi chó, rồi ngồi đó trêu chọc Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cũng rất nể mặt, phối hợp với cô mà động đậy qua lại.
"Hehe." Tiểu Trương bật cười kiểu "dì yêu thương cháu."
"Má Ngô, cô đi đi. Ở đây không cần cô nữa."
Tôi: "Hả?"
12
Thời gian dần trôi qua, phần lớn nguyện vọng của các NPC đều đã hoàn thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-lao-cong-duy-nhat-trong-tro-choi-kinh-di/phan-4-chuong-5.html.]
Tôi phát hiện ra điều chúng mong muốn chẳng nhiều nhặn gì, nguyện vọng rất giản dị.
Đến ngày 20 tháng 4, số tiền đã chi tiêu vẫn chưa tới năm triệu.
Ông chủ nhìn hóa đơn và các biên lai, đặt tất cả lên bàn: "Nhiều NPC như vậy mà chỉ tiêu hết chừng này, muốn thưởng thêm hoa hồng cho cô cũng không được."
Tôi cười: "Không quan trọng đâu, ông chủ. Mức lương hiện tại của tôi đã rất cao rồi. Chính ông nói mà, biết đủ thì luôn vui."
Ông nhìn tôi: "Câu đó là cô tự tóm lại thôi, tôi chưa từng nói với cô. Ông chủ mà nói thế với nhân viên, không phải là đang thao túng tâm lý sao?"
Tôi nhìn ông: "Chính ông từng nói, dục vọng là thứ thuốc độc vô hạn."
Ông nhướng mày: "Câu đó tôi nói cho bản thân nghe. Có thực mới vực được đạo, cô đã ở biệt thự, lái xe sang chưa?"
Tôi trừng mắt nhìn ông: "Ông chủ, ông phiền quá đi."
Ông cười mãn nguyện: "Chương trình cho buổi team building chuẩn bị xong chưa?"
Tôi gật đầu: "Các NPC đang tập dợt. Nhưng mà này, thưa ông chủ, chúng không thể rời khỏi phó bản, vậy biểu diễn kiểu gì?"
Ông chủ nói: "Lúc đó tôi sẽ phát trực tiếp lên các phó bản. Cô không cần lo chuyện này."
Tôi lấy tờ danh sách chương trình viết tay ra: "Ông có muốn xem qua không?"
Ông phẩy tay: "Không cần, tôi thích bất ngờ."
Ngày 21 tháng 4, để tiện cho các NPC ở các phó bản giao lưu, ông chủ mở trước tính năng màn hình trực tiếp.
Ông cảm thán: "Đây mới thực sự là tiền!"
Tôi hiểu, thứ ông nói đến là linh hồn.
Có vẻ lần này ông chủ thực sự đã chịu chi mạnh tay.
Ngày 29 tháng 4, bộ truyện Tiên Tông kết thúc sớm, tôi như đã hứa, đưa lên tám trăm minh chủ, cộng thêm hai trăm minh chủ trước đó, tổng cộng một nghìn minh chủ.
Giúp Tiên Tông nổi bật một phen.
Tác giả của Tiên Tông nhắn tin riêng: "Quỳ lạy lão đại."
Còn gửi cho tôi bản phác thảo kế hoạch viết truyện mới tiếp theo.
Thậm chí chẳng khác gì một cuốn sách hướng dẫn sản phẩm.
Tôi khéo léo từ chối, nói rằng có lẽ lần sau sẽ không tặng thưởng như vậy nữa.
Anh ta đáp: "Tôi nói rằng viết tiểu thuyết không phải vì tiền, có lẽ sẽ khiến câu níu của tôi nghe hơi giả tạo. Nhưng tôi vẫn muốn nói, lần đầu tiên tôi viết truyện, hoàn toàn chỉ vì ham muốn được bày tỏ, tôi muốn kể một câu chuyện hay, vậy thôi.”
"Lần đầu tiên có người ấn thích, lần đầu tiên được lưu trữ, lần đầu tiên nhận được bình luận đã giúp tôi kiên trì đến giờ.”
"Dù có thưởng hay không, tôi cũng rất vui vì có các độc giả như mọi người."
Tôi đem những lời này kể lại y nguyên cho Đôn Đôn.
Đôn Đôn nói: "Hay quá, thích quá, tuyệt! Ủng hộ!"
Ngày 1 tháng 5, Quốc tế Lao động.
Sự kiện team building đầu tiên của game kinh dị chính thức diễn ra.
Người dẫn chương trình không phải tôi, mà là con Đa Xỉ Điểu trong phó bản Lam Thâm.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Chào các bạn, tôi là người dẫn chương trình team building, Đa Xỉ Điểu. Rất vui khi được làm MC cho sự kiện trọng đại hôm nay, chương trình này được tài trợ bởi ông chủ, xin mọi người hãy dành một tràng pháo tay nồng nhiệt chào đón ông chủ phát biểu."