Cô Lao Công Duy Nhất Trong Trò Chơi Kinh Dị - [PHẦN 4] - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-12-05 17:22:13
Lượt xem: 805
Khóe miệng tôi co giật, đúng là nguyện vọng ác ma, sống đến 1.000 tuổi mà vẫn phải dọn dẹp ở đây, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
“Nói cái gì mà tôi làm được, tốt nhất là cái mà tiền làm được.”
Nó ngoác miệng cười ngây ngô: “Tôi muốn mỗi lần nhìn thấy Má Ngô, cô đều vui như tôi nhìn thấy cô vậy.”
2
Tôi nhìn nó: “Có các cậu ở đây, Má Ngô lúc nào cũng rất vui mà.”
Nó bước đến trước mặt tôi: “Vậy cô phải cười chứ, Má Ngô. Nào, học theo tôi. Miệng nở to ra, lộ cả răng, rồi cười lớn lên.”
Tôi từ chối: “Tôi không muốn học, cứ cảm giác cười lên trông như con ngốc vậy.”
Nét mặt nó lập tức xụ xuống, nhảy lên chùm đèn treo và ngồi xổm trên đó, dáng lưng rất giống một con tinh tinh trong bữa tiệc động vật.
Nó lẩm bẩm: “Má Ngô, cô nói xem, con người có nên lịch sự chút không?”
Tôi nhìn nó: “Là Má Ngô không đúng, Má Ngô sai rồi. Nụ cười này rất đẹp, chẳng giống con ngốc chút nào.”
Nó quay đầu liếc tôi một cái: “Chẳng chân thành chút nào.”
Tôi thầm thở dài, nhe răng, nhếch miệng: “He he he.”
Nó lại nhìn thêm một cái: “Má Ngô, có điều này tôi phải thừa nhận, đúng là giống con ngốc thật.”
Nói xong, nó không nhịn được nữa mà phá lên cười: “Má Ngô, cô làm tôi cười c.h.ế.t mất thôi.”
Nếu đây là truyện tranh, chắc chắn trên đầu tôi sẽ có một biểu cảm thật to, giống như dấu “#,” dấu “!” hoặc dấu “╬.”
“Tiểu Lý!!!”
Nó nhảy xuống từ trên đó: “Má Ngô, cô cứ đánh đi, tôi không phản kháng đâu.”
Tôi hít sâu một hơi: “Má Ngô không đánh cậu, là Má Ngô sai trước, chúng ta nên tôn trọng lẫn nhau, không nên chế giễu nhau.”
Nó nhìn tôi: “Nhưng mà Má Ngô ơi, lúc nãy cô thực sự buồn cười lắm, hahahaha…”
Tôi cầm đầu chổi gõ lên đầu nó.
Nó nhảy loạn xạ: “Đau quá! Má Ngô, sao cô ra tay nặng thế?”
Tôi nhìn nó: “Cậu giả vờ à? Người cậu toàn thép với sắt, làm sao có thể bị đau vì cái này được?”
Tiểu Lý ôm đầu: “Cô nhìn đi, u lên rồi đây này.”
Tôi chăm chú nhìn, hình như đúng là có thật.
Bỗng dưng tôi nhớ lại khi ông chủ đưa cho tôi chổi, ki hốt rác, cây lau nhà và giẻ lau, ông ấy từng nói: “Để ngăn các NPC trong game quấy rối cô, tôi ban cho cô bốn món thần khí, trên trảm hôn quân, dưới diệt gian thần.”
Chẳng lẽ bốn món dụng cụ dọn dẹp này thực sự có thể “trên trảm hôn quân, dưới diệt gian thần”?
Tôi bảo Tiểu Lý: “Lại đây, Má Ngô thổi cho, thổi là hết đau ngay.”
Nó nhìn tôi: “Má Ngô nghĩ tôi ba tuổi à?”
Tôi nghĩ bụng, với tình trạng của nó thì tuổi tâm lý chắc chắn không vượt quá một chữ số.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-lao-cong-duy-nhat-trong-tro-choi-kinh-di/phan-4-chuong-2.html.]
“Tôi đi lấy băng cá nhân cho cậu nhé.”
Nó vỗ ngực: “Không sao đâu, Má Ngô. Nam tử hán đại trượng phu, một cái u tính là gì? Cô còn phải thống kê nguyện vọng của các NPC khác mà, đi làm việc đi.”
Tôi hỏi: “Thật sự không sao chứ?”
Nó gật đầu: “Thật sự không sao.”
Tôi nhìn nó: “Vậy nguyện vọng của cậu…”
Tiểu Lý nói với tôi: “Chẳng phải đã nói rồi sao?”
Tôi cười cười, bước ra khỏi phó bản tòa lâu đài cổ.
Trước khi rời đi, tôi nghe thấy một tiếng kêu đau đớn.
Lắc đầu ngán ngẩm, tôi bước sang phó bản tiếp theo.
Tên phòng: Cô Đảo.
Giới thiệu: “Mỗi người đều là một hòn đảo cô đơn, trên đảo hoặc hoang vu, hoặc mọc đầy cây cối.”
NPC ở đây là một nhân vật nhỏ đáng yêu tên Đôn Đôn. Vì nó rất thích “độn” trong phần bình luận của tiểu thuyết, nên có biệt danh như vậy.
Ngoại hình của nó có chút giống Jigglypuff trong Pokémon, toàn thân hồng hồng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Hơn nữa, không cần tìm, khắp nơi đều là cái m.ô.n.g của nó, chỉ cần đá nhẹ một cái, nó sẽ nhận được tín hiệu.
Tôi đá nhẹ: “Đôn Đôn, nguyện vọng của cậu là gì?”
Bóng của Đôn Đôn lập tức trở thành thực thể, trên tay còn cầm cuốn tiểu thuyết tôi mang đến lần trước.
Nó vui vẻ nhìn tôi, giơ cuốn sách trong tay lên: “Xem xong rồi.”
Tôi bất lực nói: “Đây là tập mới nhất, phần sau vẫn chưa ra đâu.”
Đôn Đôn thất vọng: “Hay quá, vẫn muốn xem nữa.”
“Tác giả còn chưa viết xong, tôi cũng…”
Khoan đã, tôi chợt nhớ ra mình có một khoản tiền mười triệu.
Tác giả này cũng chẳng phải nhà văn lớn, có lẽ còn đang lo lắng không biết tiêu tiền vào đâu.
Tôi nói với nó: “Cứ giao cho tôi, nhất định để cậu đọc đến khi hoàn toàn kết thúc.”
Rời khỏi phó bản Cô Đảo, ông chủ nhìn tôi: “Công việc thống kê thế nào rồi?”
Tôi cầm sổ ghi chép, lật vài trang: “Thống kê được năm mươi ba người.”
Ông ấy gật đầu: “Phó bản không mở, tôi cũng rảnh rỗi. Những phó bản còn lại tôi sẽ đi thống kê, còn cô thì đi thực hiện năm mươi ba nguyện vọng đó đi.”
“Được thôi.” Tôi đóng sổ ghi chép lại, nhớ ra một chuyện khác: “Ông chủ, chuyện về kẻ tiền nhiệm…”
Từ lần trước sau khi rời khỏi phó bản đồng thoại cấp độ 3S, ông chủ dường như đã quên bẵng chuyện này, chẳng nhắc đến nữa.
Ông ấy mỉm cười: “Chính vì nó mà tôi mới phải dừng trò chơi. Cứ để đó hơn một tháng, xem ai là người sốt ruột trước.”